.
Nếu như nói bình thường giờ làm việc hành chính của mọi người là từ chín giờ cho tới năm giờ, thì đối với một người vừa mới nhậm chức như Mục Thiên Nam mà nói là từ năm giờ cho tới chín giờ.
Nhưng hôm nay thì khác, bởi vì anh biết Đan Giai Nguyệt đang bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh rất nặng.
Tuy hai người cũng chẳng phải thân thiết gì lắm, nhưng dù sao thì thuở thiếu niên người này cũng đã từng lưu lại những hồi ức ấm áp trong lòng anh, huống chi cơ duyên xảo hợp, giờ bọn họ lại trở thành quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Cho nên chiều nay khi làm việc xong, anh đã dời công việc buổi tối lại cho ngày mai, đồng thời, anh còn dặn Chu Uy An tra địa chỉ, cho nên vừa tan ca xong, anh lập tức lái xe tới bệnh viện, nơi Đan Giai Nguyệt đang dưỡng bệnh ngay.
Thậm chí anh còn mua đồ bổ mang tới.
Lúc anh vừa đẩy cửa vào, đã nghe giọng nói to rõ của người nọ vang lên: “Má Trương, con rất…”
Rất cái gì?
Khi nghe được giọng nói đầy sức sống ấy, Mục Thiên Nam lại thấy yên tâm: Chắc bệnh cũng không nặng lắm.
“Mục Thiên Nam?”
Mục Thiên Nam đi tới trước giường bệnh, lập tức trông thấy Đan Giai Nguyệt với vẻ mặt hơi tái đang kinh ngạc nhìn mình. Thái độ này… Giống như việc anh xuất hiện là một kỳ tích.
“Được rồi, tôi nghe nói cậu đang bị bệnh, cho nên mới tới thăm cậu một chút!”
“Hả? Ờ!” Bỗng nhiên Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385684/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.