.
—- Với tôi mà nói, đây là một trận chiến không có mùi thuốc súng và vũ khí duy nhất của tôi chính là trái tim này, nó chứa đựng tình cảm của tôi với anh, tôi quyết định sẽ mở hết ra cho anh biết.
—- Được rồi, tôi muốn… Tôi muốn liều mạng.
Khi mặt trời sắp về Tây, cuối cùng thì nhà bếp của Mục Thiên Nam cũng phát huy công dụng.
Mục Thiên Nam mặc tây trang đang nhìn đồng hồ, anh định gọi thức ăn tới, nhưng Đan Giai Nguyệt lấy trong hành lý của mình ra một cái tạp dề làm anh cũng thấy chờ mong một chút.
“Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, cậu cứ ngồi đó chờ ăn là được rồi!”
“Muốn làm món gì? Một bữa tiệc xa hoa sao?”
“Hả?” Đan Giai Nguyệt đang đánh trứng, ngừng lại một chút, “Nhưng điều quan trọng là nhà cậu phải có hải sản, thịt cá này nọ nha!” Anh quay lại đánh tiếp, “Mà nhắc mới nhớ, trước đây cậu ăn gì? Sao tủ lạnh lại trống rỗng như thế?”
Mục Thiên Nam tựa vào cửa nhà bếp, đáp, “Tôi chỉ mới về nước một tháng, gần đây lại bận bịu việc ở công ty, cho nên ít khi về đây ăn cơm lắm!”
Đan Giai Nguyệt chú ý tới cách gọi của anh ta, nói ‘về đây’ mà không phải là ‘về nhà’. (Cũng đúng, nơi không có người thân cũng khó mà gọi là nhà lắm.)
“Nơi này cách công ty quá xa, tôi đang định tìm một chỗ ở mới!”
“Ừm, hiểu rồi!”
Vừa nghĩ tới chuyện anh ta muốn chuyển nhà, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385676/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.