.
Thế giới phủ một màu đen.
Một góc của thế giới sắp sụp xuống rồi.
Đan Giai Nguyệt phát hiện mình sắp mất đi Mục Thiên Nam và suy nghĩ ấy hiện tại đang chiếm cứ hết toàn bộ dung lượng trong não anh.
Vào lúc này, ‘bụp’ một tiếng, bóng đèn thủy tinh lại lần nữa sáng lên. Ánh sáng bất ngờ ấy gây đau đớn cho tầm mắt Đan Giai Nguyệt.
Ánh sáng đã khiến hai người có thể nhìn thấy nhau.
Nếu ánh mắt của đối phương đã khẳng định như vậy, nhất định là anh ấy đã sớm biết những bí mật ẩn giấu trong lòng anh rồi. Đan Giai Nguyệt nhắm lại đôi mắt bị ánh đèn làm tổn thương.
Mục Thiên Nam nhìn thấy được nội tâm của Đan Giai Nguyệt.
Mục Thiên Nam thở dài một hơi, nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau!”
—- Sau đó, tôi sẽ mãi mãi mất anh, có đúng hay không?
Giờ phút này, những khiếp sợ trong lòng Đan Giai Nguyệt đã biến thành bi thương, sự bi thương ấy giống như băng và nước trộn lẫn với nhau, khuếch tán ra từng tế bào trong cơ thể… Vừa lạnh lại vừa đau đớn.
Khuôn mặt tái nhợt của Đan Giai Nguyệt khiến Mục Thiên Nam không đành lòng, nhưng anh lại không thể không mở miệng, “Hôm nay, ở ngoài phòng bệnh, cuộc nói chuyện của cậu và Mục Dã, tôi đã nghe thấy!” Anh nói rất thong thả, “Tôi biết cậu rất thật lòng!”
—- Anh biết tôi thật lòng.
—- Mấy từ ấy, là nói anh sẽ không ghê tởm tình yêu đồng tính của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385652/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.