.
Đi kèm với mùa hè, chính là mưa, trận mưa vào cuối tuần hôm đó dường như kéo ngày một dài. Bầu trời u ám, không chút ánh sáng, tiết trời khắc nghiệt lại càng khiến nhiều người chẳng được vui.
Mưa to như trút nước.
Đan Giai Nguyệt nhìn thấy một nam sinh đang bước nhanh trên hành lang vắng người, rồi lại có thêm một nam sinh đi thẳng tới, nhìn kỹ khuôn mặt của nam sinh thứ hai — Chính là Mục Thiên Nam của thuở thiếu thời! Nam sinh nọ và Mục Thiên Nam chạm mặt nhau, cúi đầu, không nói tiếng nào, tiếp tục đi như trước. Hai người sắp đi ngang qua nhau, đột nhiên Mục Thiên Nam gọi nam sinh kia lại.
“Này!”
Nam sinh nọ nghe thế, kinh hoảng dừng chân.
Mục Thiên Nam không xoay người, nam sinh nọ cũng không nhúc nhích, hai tấm lưng đối diện với nhau.
“Sao cậu lại…” Mục Thiên Nam lúc còn niên thiếu mở đầu câu chuyện, sau đó dừng lại, “Thôi, bỏ đi!”
Đan Giai Nguyệt nghĩ, chắc Mục Thiên Nam định hỏi sao từ chuyến hành trình ở suối nước nóng trở về, nam sinh ấy lại biến mất tăm, cho dù có vô tình chạm mặt cũng sẽ lẩn mất.
Nam sinh nọ vẫn cúi đầu, im lặng.
Không gian vắng lặng, ngoài trời chỉ có tiếng mưa rơi ‘ào ào’.
“…Tạm biệt!” Mục Thiên Nam nói xong, nhìn thật kỹ nam sinh đang đưa lưng về mình một chút, xoay người, bước đi.
Nam sinh nọ đứng yên nghe tiếng bước chân xen lẫn với tiếng mưa của người ấy biến mất ở cuối hành lang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-vui-lon/2385618/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.