7.
Tôi ngoan ngoãn uống thuốc mà Lâm Niệm kê cho, dù sao cũng không muốn gặp phiền phức với cơ thể mình. Hôm đó, Lâm Niệm đã trực tiếp đưa cho tôi danh sách những thứ cần kiểm tra và xét nghiệm, tôi cũng đã trả tiền cho anh vì ý nghĩ đến gặp anh lần nữa khiến tôi rất rối bời.
Chỉ sau đó vài ngày sắp sửa đến kỳ nghỉ tháng 11, Trần Nhất Văn nói với tôi muốn ra ngoài chơi, cậu ấy sẽ hẹn gặp một số chị em nữa. Tôi suy nghĩ về điều này, lại thấy tình trạng bản thân lúc này không thích hợp chạy nhảy nên đành bỏ cuộc. Văn Văn liên tục xác nhận lại tôi thật sự không đi cùng cậu ấy rồi mới do dự chuẩn bị đồ đạt.
Tôi cười với cậu ấy, "Sao đi chơi mà không vui gì thế?"
"Tớ sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với cậu." Trần Nhất Văn cong môi, "Cậu luôn như thế này, cảm thấy không khỏe cũng không cho tớ biết. Cậu ở nhà một mình không ai chăm sóc thì làm sao?"
"Tớ không còn là đứa trẻ nữa" Tôi tiếp tục cười, biết cậu ấy đang lo lắng cho mình, nhưng mỗi năm chỉ có một kỳ nghỉ tháng 11, tôi thật sự mong cậu ấy có thể vui vẻ, "Đừng lo, nếu tớ cảm thấy không thoải mái, tớ sẽ gọi cho cậu, thật sự không có gì nghiêm trọng đâu."
"Được rồi" Trần Nhất Văn vẫn có một chút lo lắng, "Tại sao không nói cho Lục Châu, để anh ta để tâm tới cậu một chút."
Lục Châu là bác sĩ điều trị của tôi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-van-thanh-yen/2630796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.