Lam Duyệt Hãn mới phân hoá, cơ thể chưa thích nghi, nằm trọn ba ngày, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện canh chừng nàng cũng ba ngày, đến khi nàng có thể đứng dậy, lập tức kêu hai người trờ về. Cũng biết tính tình của khuê nữ, thấy nàng gần như không vấn đề gì nữa, hai người cũng không kiên trì, quay trở về.
Nàng trải qua thời khắc khó chịu lần này, cảm giác mọi thứ lại khôi phục bình thường, vì vậy bày án kỷ dưới mái hiên, bắt đầu chép gia quy, nàng có một thói quen, hễ gặp việc gì là chép gia quy, cảnh tỉnh bản thân tự kềm chế.
Cây mộc lan trước mắt vẫn như trước đây, nửa thân cây vươn vào trong sân, mà nàng cũng giống như ngày trước, làm cùng một việc, nhưng bên trong, rõ ràng đã đổi khác.
Cành mộc lan thoang thoảng hương thơm, nhìn đến mức nàng có một thoáng thất thần, nhưng lại giống như ngày trước, có một người ló lên, nhưng không phải là Lam Khuynh Khanh thường xuyên xuất hiện nhất, mà là Lam Niệm Tích đã lâu không gặp: "Duyệt Hãn! Ta đã về rồi nè!"
Nhưng Lam Niệm Tích ở đây, khẳng định là Lam Khuynh Khanh ở không xa, quả nhiên một lát sau, một giọng nói lại cất lên: "Tam muội muội, ta đến rồi!"
Bây giờ hai người đều đã lớn không còn nhỏ, vẫn leo không chán cái cây này, Lam Duyệt Hãn bình thản nói: "Huynh trưởng, Nhị ca, mời đi bằng cửa".
Lời này đã nói gần chục năm, cũng bị bỏ qua gần chục năm, hai người cười toe toét nhảy từ trên cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558966/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.