"Cha! Ta đã trở về rồi!" Lam Khuynh Khanh này cứ không học được bài học, xông vào Tĩnh Thất mà không gõ cửa, Lam Vong Cơ ở bên án kỷ đọc sách, Nguỵ Vô Tiện đang nằm trong lòng Lam Vong Cơ, nghịch tóc của y, nổi cơn lười ấy mà, may chưa làm ra chuyện gì khác thường, nếu không cậu lại phải lui ra ngoài làm lại một lần nữa.
Nguỵ Vô Tiện cũng lười ngồi dậy, thuận miệng nói: "Xong rồi? Giết thứ gì?" Giọng điệu không hề có chút kinh hoàng lo lắng nào.
"Hình như gọi là nhện mỹ nhân, ghê tởm muốn chết". Nhớ lại cái chân khổng lồ đầy lông đó là cậu lại muốn nôn.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ghê tởm thế nào ở trước mặt ngươi không phải kết cục cũng như nhau sao, chém tan nát rồi thì sao mà nhìn ra được nữa, tốn thời gian bao lâu?"
Lam Khuynh Khanh cũng nghĩ như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một đống thịt vụn mà thôi, trả lời: "Chớp mắt một cái là không còn, có thể tốn bao lâu chứ". Cậu chạy qua, nói: "Đúng rồi, ta còn cứu được hai đứa bé, mẹ của chúng cho ta một túi lớn hoành thánh, phụ thân, cha, tối nay chúng ta ăn món này được không, ăn ngon á".
Sau đó đặt hoành thánh lên án kỷ, rồi đi qua dính vào Nguỵ Vô Tiện, "Cha muốn ăn cay thì tự cho thêm ớt vào, chúng ta không ăn cay thì không cho vào, được không?"
Thực ra món hoành thánh này muốn thịt thì không có nhiều thịt, muốn dai lại không dai, Nguỵ Vô Tiện không thích ăn lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558962/chuong-50-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.