Chương trước
Chương sau
"Cha! Ta đã trở về rồi!" Lam Khuynh Khanh này cứ không học được bài học, xông vào Tĩnh Thất mà không gõ cửa, Lam Vong Cơ ở bên án kỷ đọc sách, Nguỵ Vô Tiện đang nằm trong lòng Lam Vong Cơ, nghịch tóc của y, nổi cơn lười ấy mà, may chưa làm ra chuyện gì khác thường, nếu không cậu lại phải lui ra ngoài làm lại một lần nữa.

Nguỵ Vô Tiện cũng lười ngồi dậy, thuận miệng nói: "Xong rồi? Giết thứ gì?" Giọng điệu không hề có chút kinh hoàng lo lắng nào.

"Hình như gọi là nhện mỹ nhân, ghê tởm muốn chết". Nhớ lại cái chân khổng lồ đầy lông đó là cậu lại muốn nôn.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ghê tởm thế nào ở trước mặt ngươi không phải kết cục cũng như nhau sao, chém tan nát rồi thì sao mà nhìn ra được nữa, tốn thời gian bao lâu?"

Lam Khuynh Khanh cũng nghĩ như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một đống thịt vụn mà thôi, trả lời: "Chớp mắt một cái là không còn, có thể tốn bao lâu chứ". Cậu chạy qua, nói: "Đúng rồi, ta còn cứu được hai đứa bé, mẹ của chúng cho ta một túi lớn hoành thánh, phụ thân, cha, tối nay chúng ta ăn món này được không, ăn ngon á".

Sau đó đặt hoành thánh lên án kỷ, rồi đi qua dính vào Nguỵ Vô Tiện, "Cha muốn ăn cay thì tự cho thêm ớt vào, chúng ta không ăn cay thì không cho vào, được không?"

Thực ra món hoành thánh này muốn thịt thì không có nhiều thịt, muốn dai lại không dai, Nguỵ Vô Tiện không thích ăn lắm, nhưng Lam Khuynh Khanh bên cạnh nắm tay hắn lắc lắc, hắn liền nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi xem con trai ngươi, lớn thế này còn nhõng nhẽo, làm thế nào đây hả".

Lam Vong Cơ nhìn vào sách, trả lời: "Giống ngươi".

Lam Khuynh Khanh cười tít mắt, nói: "Đúng nha, ta đây từ nhỏ chỉ nhìn cha, sau này càng lớn càng giống nha".

"Ha ha ha ha". Nguỵ Vô Tiện cười to lên: "Giống cũng phải ha, ta ở trước mặt Nhị ca ca, hình như thực sự là bộ dạng không biết xấu hổ này".

Lam Vong Cơ nhướng mày, cho hắn một ánh mắt "Ngươi cũng biết", Nguỵ Vô Tiện cười đến hỏng mất, nói: "Được rồi, vậy nghe theo Nhị tể tử của chúng ta, ăn hoành thánh, dù sao cũng là Nhị tể tử của chúng ta cực khổ đổi về".

Lúc này Lam Khuynh Khanh mới chú ý đến, cạnh án kỷ có rất nhiều hộp quà, hỏi: "Đát đát đã về rồi?"

"Ừ, hiện giờ đi báo cáo cho đại bá ngươi, trễ chút nữa qua ăn cùng". Nguỵ Vô Tiện trả lời cậu, lại nói: "Vậy có mấy món ăn vặt nhóc con mang về, ngươi ăn trước một ít đi".

Lam Khuynh Khanh vui sướng ăn hai miếng, sau đó nói: "Vậy ta gọi Tam muội muội qua, cùng nhau ăn tối". Nói rồi nhảy một cái đi mất.

Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn túi hoành thánh, nói: "Lam Trạm, ngươi nói ba đứa con của chúng ta, đứa nào càng hiểu chuyện hơn hả?"

Lam Vong Cơ nhìn qua, nói: "Như nhau".

"Ha ha ha, chúng ta thật sự có phúc khí". Nói rồi, ngước đầu lên, lợi dụng khoảng trống ba đứa nhỏ còn chưa trở về, lén lút hôn trước một trận.

***

Đầu tường xôn xao, Lam Khuynh Khanh từ trên cây mộc lan thò đầu lên, "Tam muội muội! Tam muội muội!"

Lam Duyệt Hãn vốn ở trong phòng, bước ra, nói: "Nhị ca, mời đi bằng cửa".

Lam Khuynh Khanh lại nhảy qua chủ đề này, nói: "Tam muội muội, đợi chút nữa cùng ta đến Tĩnh Thất ăn cơm nha, hôm nay ăn hoành thánh, đát đát trở về rồi, hoành thành là buổi chiều ta ra ngoài trừ tuý đổi về, ta cứu được người, đúng rồi, kiếm của ta đã đặt tên xong rồi á!"

Cách thức nói chuyện này của cậu, người khác còn chưa chắc nghe hiểu, nhưng đây là Lam Duyệt Hãn nha, trong đầu nhanh chóng sắp xếp những lời nói của cậu lại một lượt, giữ lại những tin hữu dụng, rồi hỏi: "Đặt rồi à? Tên gì?"

Lam Khuynh Khanh tháo bội kiếm bên hông ra, đưa xuống dưới, "Ngươi xem". Vốn là muốn thể hiện, không cẩn thận trượt tay một cái, kiếm rơi xuống đất. "Ai da, linh kiếm của ta! Hic ... Rớt thế này không hỏng mất chứ?"

Lam Duyệt Hãn cúi người giúp cậu nhặt kiếm lên, nhìn thấy cái tên khắc trên thân kiếm, "Đây ..." Nàng vốn ít nói, cho nên nhất thời chưa tìm ra tính từ thích hợp, chỉ có thể nói: "Không rớt hỏng"

"Thế nào? Ta bắt chước tên kiếm của đát đát, có tuyệt hay không!" Lam Khuynh Khanh cao hứng hớn hở hỏi nàng, Lam Duyệt Hãn ngừng một chút, vẫn chưa tìm ra tính từ, dứt khoát không nói gì.

Lam Khuynh Khanh lại nói: "Tam sư muội, trước hết ngươi cùng ta đi Tĩnh Thất nha, phụ thân và cha cũng nhớ ngươi đó".

Lam Duyệt Hãn "Ừ" một tiếng, mượn lực từ cành cây trên tường, giúp cậu cất kiếm vào túi càn khôn, Lam Khuynh Khanh ban đầu chỉ là cảm thấy lười biếng, không muốn cầm, chưa từng nghĩ, cất riết thế này, thế là thành thói quen cất giùm hắn luôn.

Cả hai cùng nhau nhảy xuống khỏi cành cây, trở về Tĩnh Thất, vừa đúng lúc, Lam Niệm Tích cũng đã trở về, ôm tới ôm lui Lam Khuynh Khanh một chặp, tuy Lam Khuynh Khanh đã lớn thế này, nhưng sự yêu thích của Lam Niệm Tích với cậu mãi mãi không suy giảm. Đương nhiên y cũng thích Lam Duyệt Hãn, nhưng Lam Duyệt Hãn trừng mắt nhìn y một cái, là khiến y hơi khiếp sợ, cố gắng khắc phục, đi qua, Lam Duyệt Hãn vẫn trốn, vì thế y mỉm cười xấu xa đưa mắt ra hiệu cho Lam Khuynh Khanh, hai người cùng nhau hành động, cuối cùng bắt được Lam Duyệt Hãn, nhào tới ra sức xoa nắn gương mặt nghiêm nghị đó.

Không khéo léo bằng người ta, thì sẽ bị bắt, vì thế Lam Duyệt Hãn từ bỏ phản kháng, để hai tên ngốc này được vui vẻ một chút.

Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh, nhìn thấy bọn chúng ầm ĩ náo động, liền nói: "Ai da, thật là hai ca ca ngốc".

Lam Niệm Tích còn lâu mới để ý tới hắn, y sẵn lòng làm ca ca ngốc, Lam Khuynh Khanh thì chỉ cười khúc khích.

Lam Vong Cơ nấu cho bọn họ một nồi hoành thánh lớn, bày ra bàn, múc cho Nguỵ Vô Tiện một chén, thêm rất nhiều ớt, đỏ rực cả một tô, còn lại thì để bọn nhỏ tự múc.

Hoàn mỹ vui vẻ ăn xong bữa cơm tối, Lam Niệm Tích hỏi: "Khuynh Khanh, kiếm của ngươi đâu? Nghe nói là thanh kiếm tốt, để huynh trưởng xem thử".

"Đúng là một thanh kiếm tốt, hôm này dùng được một chút rồi, cảm giác trên tay rất tuyệt". Nói xong hỏi Lam Duyệt Hãn: "Tam muội muội, kiếm ta đâu?"

Lam Duyệt Hãn mặt vô biểu tình, lấy kiếm ra đưa cho cậu, Lam Khuynh Khanh nhận lấy, sau đó tươi cười đưa cho Lam Niệm Tích xem: "Đát đát, ngươi xem, ta còn bắt chước ngươi đặt tên đó, tuyệt không?"

Lam Niệm Tích cầm lấy thanh kiếm đó, cảm giác được đây là một thanh kiếm tốt, nhưng nhìn đến cái tên trên thân kiếm ... "Phụ thân, tại sao lại đồng ý khắc cái tên này?????"

Lời này Nguỵ Vô Tiện không thích nghe nữa, nói: "Cái gì kêu là đồng ý khắc cái tên này, ta đồng ý khắc, có sao không!"

Lam Niệm Tích chỉ ước mình đã nhanh chân về sớm hơn một ngày á! Y nên sớm nghĩ đến chỉ cần cha nhõng nhẽo một cái, là phụ thân nhất định sẽ gật đầu đồng ý, tên của thanh kiếm này căn bản là không thể được!!! Y không ngờ rằng, đệ đệ yêu dấu của mình, các khoá học đều xem qua là nhớ, thứ gì cũng xuất sắc, những kiến thức học được này đi đâu rồi, sao lại đặt một cái tên theo trường phái của cha vậy?

Lam Khuynh Khanh tươi cười hớn hở, nói: "Chỉ khác đát đát một chữ đúng không".

Chỉ thấy cậu cầm thanh kiếm đó qua, trên vỏ kiếm màu bạc, khắc hai chữ: Bất Thác (Không tồi)

-----------------------------------------------------

Lời tác giả:

Về thanh kiếm, tất cả đều là thiết lập riêng của tôi, đừng coi là thật.

Trong ba đứa con thật ra Nhị tể tử là đứa dịu dàng nhất nha, trong gia đình cần một người đóng vai trò này, cậu cũng vui vẻ đóng vai trò này. Mềm mỏng nhõng nhẽo khóc lóc cũng chỉ trước mặt người nhà, có phát hiện cậu ở trước mặt người khác kêu huynh trưởng, nhưng trước mặt người nhà kêu đát đát không, trước mặt tiểu Diêu nhị công tử cũng không nói giọng nhõng nhẽo, thậm chí còn muốn đánh gã.

Nhị tể tử thuộc loại người bình thường là cừu nhỏ, ra khỏi vỏ lại thành sói lớn xấu xa, sẽ rất hưng phấn và cuồng bạo, hiện giờ cậu vẫn không khống chế được, ra khỏi vỏ là chắc chắn có đổ máu.

Tam muội muội giúp cậu cất kiếm một mặt nào đó là do cậu lười, mặt khác là giống như kiếp trước Tiện Tiện đã nói, đã mang kiếm sẽ khó tránh có người muốn tỉ thí, Nhị tể tử tính tình mềm yếu, mấy người bị nhóc con ăn hiếp sẽ muốn tìm cậu thi đấu để ăn hiếp cậu, Tam muội muội vì muốn cứu người ta một mạng, thế giới hòa bình.

Câu nói: Nếu muốn thi đấu với nhị ca của ta, trước tiên phải qua ải của ta. Có nghĩa là: Ngay cả ta mà ngươi cũng không vượt qua được, vậy thì không cần đi tự sát đâu. Đây cũng là nét ôn nhu của Tam muội muội.

Giá trị sức mạnh của nhóm trẻ đồng lứa tuổi: Nhị tể tử, nhóc con, Tam muội muội, Tam muội muội chuyên tu âm luật, không tập kiếm mấy, bởi vì ta sợ tập kiếm sẽ có tác dụng tăng cơ, nữ tử mà cơ bắp quá sẽ không đẹp, nhưng nàng cũng có bội kiếm, bình thường có thể xem như là công cụ di chuyển, tên của bội kiếm: Ỷ Nhạc.

Ba đứa con:

Nhóc con, khuôn mặt giống Tiện Tiện kiếp trước, tính tình kết hợp của hai người, có thông minh nghịch ngợm của Tiện Tiện, có dịu dàng nghiêm cẩn của Uông Kỷ, nhưng thật ra là đứa giống Tiện Tiện nhất.

Nhị tể tử, mặt giống Uông Kỷ, tính tình càng giống Tiện Tiện hơn, kế thừa tính nhõng nhẽo, còn có tính ôn nhu mềm lòng của Tiện Tiện, còn có đặt tên không xài được.

Tam muội muội, mặt hơi giống Tiện Tiện bây giờ, cũng có chút giống Uông Kỷ, tính tình càng giống Uông Kỷ, mặt lạnh băng băng, thật ra rất nhiều tiểu tâm tư.

Con của hai người làm sao có thể hoàn toàn giống một người, kết hợp cách dạy dỗ khác nhau thì tính cách cũng sẽ khác nhau. Nhưng ba người này cùng với phụ thân và cha của bọn chúng hoàn toàn giống nhau ở một điểm, đó là tiêu chuẩn kép!!

Còn có một điểm nữa, có phát hiện Tam muội muội cũng không đi bằng cửa không ... Đây là di truyền của gia đình, một cách vô thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.