Nói tới mấy người đang tán gẫu trong quán trà lúc nãy, cái người bình thường kia lại nói: "Nói như vậy Lam Duyệt Hãn tiểu thư không phải giống như phụ thân Hàm Quang Quân của nàng, là người ít nói, không biểu lộ ra, không cảm xúc hay sao. Phụ thân của nàng cũng rất đẹp đúng không, năm đó không phải cũng thấy một trận như vậy à?"
"Nè, vậy ngươi chắc hẳn là không hiểu rồi đi" Tu sĩ kia lại nói: "Hàm Quang Quân là nam nhân đó, nam nhân như thế đám nữ nhân chắc chắn sẽ sợ nha. Còn Duyệt Hãn tiên tử là một nữ hài tử mà". Sau đó hai mắt hắn phát sáng, cảm thán nói: "Băng sơn mỹ nhân! Còn lợi hại! Nói chuyện còn tàn nhẫn nữa! Thật là một tiên tử hoàn mỹ á!"
Mấy người bình thường đều bị ánh mắt của hắn doạ sợ đến sững sờ, đột nhiên nghe thấy phía sau hét lên: "Duyệt Hãn tiên tử đến rồi!!"
Tu sĩ đó lập tức cầm bó hoa đang để trên bàn của mình, đầu không hề quay lại chạy vào đám đông, khí thế đó, chấn động đến chỉ để lại một nhóm người bình thường ngây ngốc ra đấy.
Lam Duyệt Hãn và Lam Khuynh Khanh còn có Lam Niệm Tích cùng cưỡi bạch mã, vào trong thành. Cả đám tu sĩ trẻ tuổi, nhìn thấy Tuần Văn Quân cũng ở đó, đương nhiên không dám gấp gáp, chỉ giơ cao vật phẩm trong tay, mắt tiễn Lam Duyệt Hãn đi vào thành.
Lam Khuynh Khanh nói: "Chao ôi, những người theo đuổi Tam muội muội vẫn hoành tráng như thế".
Lam Duyệt Hãn nói: "Ta đã nói muốn ngự kiếm rồi."
Lam Niệm Tích nói: "Ngự kiếm? Nếu mấy tên này không nhìn thấy ngươi, thì không phải sẽ chen nhau ở Kim Lân Đài sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn đốt người ở Kim Lân Đài?"
Không còn cách nào khác, Lam Duyệt Hãn không trả lời, Lam Niệm Tích lại nói: "Có ca ca ngươi là ta ở đây, ta xem ai dám bước tới". Nói xong trừng mắt nhìn một vòng, không nói gì nữa, mấy cánh tay đang giơ cao cao đều hạ xuống. Ai cũng nói Tuần Văn Quân đặc biệt sủng ái đệ đệ muội muội, người nào dám trái quy tắc, xác định sẽ được phục vụ bằng nắm đấm thép, ai còn dám tiến thêm một bước chứ.
"Ối chà, huynh trưởng của chúng ta thật là lợi hại" Lam Khuynh Khanh ở đó nở nụ cười, ba huynh muội, chậm rãi đi đến Kim Lân Đài.
Đây vốn là Kim Lăng lâu quá không gặp bọn hắn, nhân dịp Hội Thanh Đàm, mời bọn hắn đến chơi, cũng đã làm tốt một loạt các biện pháp phòng ngừa, chỉ không ngờ rằng nắm đấm thép của Lam Niệm Tích vang xa, không cần Kim thị bọn họ ra tay.
Lam Khuynh Khanh nhìn thấy y, vui vẻ, chạy qua: "Kim Lăng biểu huynh!"
Thành thật mà nói, lợi hại vẫn là Lam Khuynh Khanh lợi hại, cái miệng ngọt ngào đó, người khác mà gọi như vậy Kim Lăng chắc chắc sẽ không vui, ngay cả trong lòng vui vẻ ngoài mặt cũng phải biệt nữu một chút, chỉ riêng Lam Khuynh Khanh. Lúc nhỏ không cho hắn gọi như thế, hắn khóc ngay tại chỗ, còn khóc đặc biệt thương tâm, nói thật với gương mặt của Hàm Quang Quân, khóc thành như vậy, Kim Lăng quay về sẽ gặp ác mộng, chỉ đành nhận mệnh, để cho hắn gọi, gọi tới gọi lui riết quen luôn.
Lam Duyệt Hãn hành lễ với y, "Kim tông chủ". Không nhiều hơn một chữ nào.
Lam Niệm Tích và y thân thiết, đã thường xuyên ở cùng nhau, gặp mặt nhau liền bắt đầu tán gẫu. Môn sinh Kim thị ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết cảm khái, ba huynh muội Lam thị này thực sự tính cách khác biệt nhau nha, Kim tông chủ thế mà có thể ứng phó với bọn họ một cách hoàn mỹ, cũng thật là lợi hại á!
Hội Thanh Đàm chỉ cần Lam Niệm Tích đến nghe là được rồi, bọn hắn vốn là đến chơi thôi, cũng có rất nhiều công tử thế gia nhân cơ hội này đến chơi, làm quen với nhau, phát triển mối quan hệ, Lam Khuynh Khanh thích náo nhiệt, thích nghe bát quái, bởi vì Nguỵ Vô Tiện thích nghe, hắn nghe rồi quay về kể cho Nguỵ Vô Tiện nghe, lâu ngày thành thói quen, tất nhiên hoà mình ngay vào đám công tử thế gia. Lam Duyệt Hãn thích yên tĩnh, tự mình đi tìm một nơi mát mẻ, đợi mấy ngày nữa Hội Thanh Đàm kết thúc, Kim Lăng sẽ dẫn bọn hắn đi ăn uống no say.
Các công tử, tiên tử thế gia tụ tập lại với nhau, tất nhiên người nhiều thì phức tạp, rất tình cờ, lại gặp tiểu Diêu nhị công tử năm đó. Sau khi bị Lam Duyệt Hãn đánh một trận, không phải là không có trường hợp nào gặp được gã, chỉ là gã tự mình thấy mất mặt, kiếm đường vòng để đi mà thôi. Nhưng hôm nay, gã vì một tiên tử của thế gia nào đó, gã yêu thầm tiên tử đó từ rất lâu rồi, đặc biệt chuẩn bị lễ vật muốn đi tới để bắt chuyện, thì nhìn thấy tiên tử đó và Lam Khuynh Khanh trò chuyện rất vui vẻ.
Trong lòng lập tức có ngọn lửa bùng cháy lên, Lam Khuynh Khanh này càng ngày càng đẹp, mồm miệng lại còn ngọt ngào, rất được các nữ tu hoan nghênh, nhưng tính tình lại quá mức mềm mỏng, so với lúc nhỏ cũng không khác mấy, lớn thế rồi vẫn còn thích khóc. Tiểu Diêu Nhị nhìn nhìn, trái phải đều không có đệ tử Lam thị, chỉ có một mình hắn, liền đi tới trước, kiếm chuyện với hắn.
"Lam Khuynh Khanh, nghe nói lúc trước ngươi đi săn đêm, lại bị yêu tuý doạ khóc luôn ha, ngươi một đại nam nhân thế này, còn khóc, không mất mặt à". Giọng điệu tiểu Diêu Nhị chế nhạo, đầy vẻ gây hấn.
Lam Khuynh Khanh nhìn thấy gã, nghĩ một lát, mới nói: "A, ngươi là tiểu đầu heo Diêu Nhị!"
"Bỏ đầu heo đi!" Tiểu Diêu Nhị sắp bị hắn chọc cho tức chết, đúng thật sau khi gã bị đánh mấy năm trước, mới có biệt danh này, nhưng mấy năm nay gã cũng đã dựa vào nỗ lực của chính mình, chiếm một vị trí trong bảng xếp hạng công tử thế gia, biệt danh này dần dần đã bị mọi người quên lãng.
Nhưng Lam Khuynh Khanh vừa nói câu này, những người xung quanh lại cười lên, người khác còn không sao, nhưng tiểu Diêu Nhị nhìn thấy tiên tử mà gã thích cũng cười, trong lòng càng khó chịu, rống lên một tiếng: "Lam Khuynh Khanh, là nam nhân thì rút kiếm ra, chúng ta thi đấu, xem thử ai là đầu heo!!"
Lam Khuynh Khanh cũng lớn tướng rồi mà, không bị gã rống lên mà bật khóc như trước đây, chỉ kêu thật to: "Tam muội muội! Tam muội muội! Mau lại đây!"
Nghe thấy hắn kêu to lên như thế, tiểu Diêu Nhị liền cảm thấy sắp khổ, còn chưa kịp bỏ chạy, giọng nói lạnh lùng đã truyền đến: "Là ai kiếm Nhị ca của ta vậy?"
Tiểu Diêu Nhị này, từ lúc sau khi bị Lam Duyệt Hãn đánh, cứ nhìn thấy nàng là không thể nhúc nhích, cho nên thường nghe thấy tên là bỏ chạy. Lam Duyệt Hãn đi đến đâu cũng đều có biết bao nhiêu nam tu đầy nhiệt huyết đuổi theo đến đó, muốn tránh nàng rất dễ dàng, hôm nay nàng đến trễ một chút, không nhìn thấy mấy người đó đều đã bị Lam Niệm Tích đuổi đi không một tiếng động, còn tưởng rằng Lam Duyệt Hãn không đến, giờ bị doạ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra.
Lam Khuynh Khanh chạy qua nói với Lam Duyệt Hãn: "Là tiểu đầu heo Diêu Nhị đó, gã tìm ta thi đấu, ta cũng đã lâu không dùng kiếm, Tam muội muội, kiếm của ta ở chỗ ngươi phải không? Ta chơi với gã một chút".
Lam Duyệt Hãn không đưa cho hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, nói với tiểu Diêu Nhị: "Muốn thi đấu với Nhị ca ta? Trước hết phải vượt qua ta đã".
Ánh mắt đó, nhìn thẳng khiến người ta hoảng sợ, ký ức thê thảm lúc nhỏ lập tức ào vào trong đầu, không thể đấu, tiểu Diêu nhị ngất xỉu đi, được người nâng ra ngoài.
Lam Khuynh Khuynh ở đó oán trách: "Tam muội muội! Ngươi làm thế nào doạ gã đến nỗi xỉu luôn, vậy ta đấu kiếm với ai!"
Lam Duyệt Hãn hỏi hắn: "Trước đây hứa với ta chuyện gì?"
"Ơ ..." Khí thế này của nàng Lam Khuynh Khanh hơi sợ: "Không nghe khiêu khích, không thi đấu lung tung ... Nhưng mà Tam muội muội, gã ..."
"Đừng gọi ta Tam muội muội, ta có tên".
Giọng điệu vô cảm đó, Lam Khuynh Khanh không vui: "Ồ ... ta còn lâu mới quan tâm, Tam muội muội là đồ ngốc!!" Nói xong bỏ chạy mất.
Lam Niệm Tích mới vừa nghe thấy náo loạn, đi tới, chỉ thấy Lam Khuynh Khanh chạy mất, hỏi nàng: "Duyệt Hãn, xảy ra chuyện gì? Ngươi lại bắt nạt Khuynh Khanh chuyện gì?"
Lam Duyệt Hãn nói: "Huynh trưởng vẫn nên quan tâm chuyện của mình đi, vừa rồi ta nhìn thấy sư thúc tổ, ngươi xác định là không cần đuổi theo?"
"Á a a a a a! Đùng nhắc! Duyệt Hãn, ngươi là một tên ngốc quá đáng!!" Vừa hét lên vừa chạy mất, Lam Duyệt Hãn hừ lạnh một tiếng, thầm nói, không phải vẫn đuổi theo đó sao.
Vì Lam Duyệt Hãn doạ tiểu Diêu Nhị ngất xỉu, ai cũng nói là tiểu Diêu Nhị đó tự mình gây thất vọng, nhưng Diêu lão tông chủ cậy già lên mặt, không chịu bỏ qua, Kim Lăng đau đầu, để bọn hắn trở về Cô Tô trước, hẹn gặp sau. Nếu không còn không biết phải nghe Diêu lão tông chủ dốt nát khóc lóc kể tội bao lâu nữa, chỉ hận lần này Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi không ở đây, chưa bao giờ Kim Lăng nhớ cái miệng của Lam Cảnh Nghi đến vậy.
Lam Niệm Tích đuổi theo Nguyệt Hoa Linh, y phải đấu với người ta một trận, cũng đã là chấp niệm rồi. Chỉ còn lại Lam Khuynh Khanh và Lam Duyệt Hãn hai người đi về, trên đường không nói gì, Lam Duyệt Hãn vốn không hay nói, thái độ cũng lãnh đạm, Lam Khuynh Khanh không vui, bĩu môi, cũng không nói gì.
Vất vả mãi cũng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khuynh Khanh nhịn không nổi nữa, hét to lên: "Lam Duyệt Hãn, cái đồ ngốc nhà ngươi! Ta là ca ca của ngươi, ngươi không thể làm lơ ta! Không thể ghét bỏ ta!"
Lam Duyệt Hãn một ánh mắt cũng không nhìn hắn, xoay người trở về Thanh viện, Lam Khuynh Khanh thì sao, khóc lóc, vừa khóc vừa chạy về Tĩnh Thất: "Cha! Cha! Hu hu hu, Tam muội muội ghét bỏ ta!!"
Vừa đẩy cửa mở ra, liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ôm cổ Lam Vong Cơ, y phục hơi xộc xệch, hôn nhau đến khó chia lìa. Lam Khuynh Khanh chết trân, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện cũng chết trân, im lặng một giây, Lam Khuynh Khanh rút cái chân đã bước vào Tĩnh Thất đi ra ngoài, đóng cửa lại. Sau đó gõ cửa mấy cái, giọng nói thận trọng: "Phụ thân, cha, con là Khuynh Khanh, có thể vào không?"
Lại qua một hồi im lặng thật lâu nữa, bên trong truyền ra giọng nói: "Vào đi".
Lam Khuynh Khanh lại mở cửa đi vào, Lam Vong Cơ đã ngồi bên án kỷ, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở bên cạnh, cười nói: "Nhị tể tử sao trở về rồi? Nhanh như vậy?"
Hình ảnh mới nhìn thấy hồi nãy tựa như ảo giác, quả nhiên như Lam Niệm Tích đã nói, nhìn thấy những gì không nên thấy, cứ làm như thế, mấy hình ảnh đó sẽ trở thành ảo giác, hắn thầm nói: Đát đát thật là lợi hại!
Sau đó lại khóc lóc chạy qua dính chặt lấy Nguỵ Vô Tiện, "Cha! Cha! Tam muội muội làm lơ ta rồi, ngay cả tiểu danh (tên gọi ở nhà) cũng không cho ta gọi, Tam muội muội nhất định là ghét bỏ ta!"
***
Buổi tối, Lam Duyệt Hãn lại ở hành lang dài, mang một án kỷ đến, bình thường nàng đều thích ở hành lang này, thỉnh thoảng luyện đàn, thỉnh thoảng tập thổi sáo, ngay cả chép gia quy cũng thích làm ở đây. Lần này tuy không bị xử phạt, nhưng quả thật vì nàng mà hại cho chuyến đi đến Lan Lăng còn chưa bắt đầu đã kết thúc, vì vậy nàng tự giác chép phạt.
Dưới tường lạo xạo, lát sau nghe thấy có tiếng người kêu nàng: "Tam muội muội ~"
Lam Duyệt Hãn cũng không ngẩng đầu, "Cha, mời đi bằng cửa".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vậy Lam Tam tiểu thư muốn ta đi xuống, hay là tự mình đi lên ha?"
Lam Duyệt Hãn đặt bút xuống, mượn lực từ bức tường, nhảy lên cành cây, ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, không nói nhiều lời.
"Ai da, hai huynh muội các ngươi không thể hoà hợp một chút à, một đứa khóc lóc sướt mướt, một đứa không thèm nói, có khó chịu không hả". Nguỵ Vô Tiện nói với nàng, nhét một túi thức ăn vặt vào tay nàng.
Lam Duyệt Hãn nhận lấy, không mở ra, thật lâu sau, mới mở miệng: "Cha, ta không có không thích Nhị ca".
"Ta biết chứ" Nguỵ Vô Tiện cong mắt, cười nói: "Ngươi không phải là vì hắn sao, nếu không tiểu Diêu Nhị đó nếu bị đánh xảy ra chuyện không hay, lão Diêu ngu xuẩn kia cũng không phải dễ nói chuyện như thế, đúng không?"
Lam Duyệt Hãn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Hiếm khi trên mặt lộ ra chút xíu vẻ cao hứng, khoé miệng hơi cong lên. Nguỵ Vô Tiện nói: "Này, khuê nữ của chúng ta cười lên đẹp biết bao nhiêu, cứ cố tình học theo phụ thân của ngươi vẻ nề nếp cứng nhắc đó, sau này cười nhiều vào, bất kể là nam tu bên ngoài hay là đại ca nhị ca trong nhà, người không thể nói cái gì thì là cái đó đâu".
Lam Duyệt Hãn chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy có gì khác với bây giờ?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ lại, hình như không khác gì, bĩu môi: "Chậc, Lam Duyệt Hãn tiểu thư đứng đầu bảng xếp hạng tiên tử thế gia, lời nói ra đều là coi thường thiên hạ ha".
Lam Duyệt Hãn nhìn hắn một cái, nhướng mày: "Đây không phải phụ thân và cha sinh ra quá đẹp hay sao, ngược lại ta muốn xấu, cũng không có cơ hội".
"Ha ha ha ha ha, Tam muội muội, ngươi mạnh hơn so với phụ thân, mạnh hơn cha nhiều, biết ba hoa lắm lời". Nguỵ Vô Tiện mỉm cười hài lòng, nhéo nhéo gương mặt nàng, Lam Duyệt Hãn lại không tránh né tay của Nguỵ Vô Tiện.
Nghĩ một chút, Nguỵ Vô Tiện hỏi nàng: "Đã không giận, tại sao không để nhị tể tử gọi tiểu danh của ngươi?"
Lam Duyệt Hãn vẻ mặt cạn lời, "Cha, tiểu danh này của ta, thật sự thích hợp để gọi bên ngoài sao?"
"Tại sao không thích hợp? Cái tên Tam muội muội dễ thương biết bao nhiêu chứ?" Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt vô tội, lại nói: "Lúc đó nếu không phải phụ thân và huynh trưởng ngươi, liều mạng bịt miệng ta, ta còn muốn đặt cho ngươi một cái tên đáng yêu nữa đó, ta phải liều chết tránh ra được mới cho ngươi cái tiểu danh này, ngươi phải trân trọng nó".
Lam Duyệt Hãn im lặng một hồi, chỉ thầm nói, cám ơn phụ thân, huynh trưởng!!
***
Có cửa không đi mới là Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ bên án kỷ đọc sách, một bóng đen từ ngoài cửa sổ vọt vào, Lam Vong Cơ cũng không cần quay đầu, chỉ nói: "Nguỵ Anh, đi bằng cửa".
"Chậc, tại sao ngươi và khuê nữ của ngươi giống nhau vậy, lời này ta vừa mới nghe xong lại nghe".
"Cũng là khuê nữ của ngươi". Dừng một chút, lại nói: "Thế nào rồi?"
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Không có gì đâu, khuê nữ của chúng ta hiểu chuyện, con trai thật ra không phải cũng rất hiểu chuyện hay sao, tự chúng nó sẽ giải quyết". Nói rồi đi tới ôm lấy eo Lam Vong Cơ từ phía sau, tựa vào lưng y nhõng nhẽo: "Buổi chiều bị nhị tể tử quấy nhiễu, vậy nhị ca ca của ta, có muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của hai chúng ta không ha".
Lam Vong Cơ giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Còn chưa tới giờ hợi, nhưng Tĩnh Thất đã đến giờ tắt đèn.
***
Sau khi Nguỵ Vô Tiện đi rồi, Lam Duyệt Hãn lại tiếp tục chép, trăng chiếu xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ, một mảnh yên tĩnh, nàng rất hưởng thụ khoảnh khắc này, nhưng lại nghe thấy bên ngoài tường sột soạt, cây mộc lan rung lên, một cái đầu còn chưa nhô ra, Lam Duyệt Hãn đã nói trước: "Nhị ca, mời đi bằng cửa".
"Gì cơ" Lam Khuynh Khanh vất vả chui đầu ra, nói: "Cành của cái cây này tại sao mọc hơi sai sai, phía bên này đặc biệt nhiều, không tự nhiên lắm, trước đây đâu có giống vậy ha?
Đây đương nhiên là kiệt tác tệ hại của Nguỵ Vô Tiện, Lam Duyệt Hãn không chỉ ra, đặt bút viết, không nói gì, Lam Khuynh Khanh gãi gãi mặt, lại nói: "Duyệt Hãn à, chép gia quy khổ cực, buổi tối dễ đói, ta đem tới cho ngươi một ít đồ ăn vặt". Dừng một chút, lại cẩn thận nói: "Buổi chiều hét ngươi, là ta không đúng ..."
Nói xong đưa túi đồ ăn vặt xuống, Lam Duyệt Hãn gác bút, cũng cầm một túi giấy đi qua, nhận lấy, sau đó đổ một nửa vào túi của mình, rồi đưa lại cho Lam Khuynh Khanh: "Ta không thích ăn, phần nhiều hơn cho ngươi".
Giống như nàng trước đây, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tránh Lam Khuynh Khanh mang đến một túi đồ ăn vặt, kêu nàng ăn một mình, nhưng thật ra Lam Duyệt Hãn vẫn giữ lại hơn một nửa, sau vài ngày Lam Khuynh Khanh đến, thì cho hắn.
"Vậy ..." Giọng Lam Khuynh Khanh uỷ uỷ khuất khuất, nói: "Vậy ta có thể gọi tiểu danh của ngươi không, tiểu danh vô cùng dễ thương".
Lam Duyệt Hãn cạn lời nhìn hắn, chỉ thầm nói, may mà lúc mình sinh ra nhị ca còn nhỏ, nếu không phụ thân và huynh trưởng, chắc chắn đấu không lại cha và nhị ca, tên của nàng có thể giữ được hay không cũng không chắc, mình thật là một người rất may mắn nha!
Thấy nàng không nói, trong lòng Lam Khuynh Khanh càng lúc càng khẩn trương, sau một khắc nghe thấy Lam Duyệt Hãn nói: "Nếu nhị ca hiện giờ đói rồi, ta pha trà, còn có nửa túi đồ ăn vặt, có thể vào Thanh viện cùng nhau thưởng thức".
Tâm trạng đột nhiên tươi sáng, Lam Khuynh Khanh nhảy một cái, chỉ muốn chạy qua ôm lấy Lam Duyệt Hãn: "Tam muột muội ta thích ngươi nhất á!"
Lam Duyệt Hãn khéo léo né tránh, để hắn nhào vào khoảng không, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể có hành vi không đoan chính".
"Được được được, đều nghe theo Tam muội muội". Nói xong hắn kéo Lam Duyệt Hãn đi vào trong, nhưng Lam Duyệt Hãn không tránh né tay hắn.
Đã qua giờ hợi, gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ hợi ngủ, nhưng ai quan tâm đâu, đêm nay Thanh viện vang lên từng trận cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]