Khi đi săn đêm nếu cắm trại ngoài trời phải nhớ làm tốt công tác điều tra và đặt cấm chế
Củi khô trong đống lửa chẳng mấy chốc đã cháy tí tách, ngọn lửa bập bùng, chiếu sáng mặt người, Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay một que gỗ, thỉnh thoảng lại chọc một cái vào đống lửa.
Bọn hắn đi đến địa phương mà Lam Niệm Tích muốn đến, là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, không phải đi một hai ngày là đến được, người tu tiên mặc dù có thể ngự kiếm, nhưng ra ngoài săn đêm vốn là để rèn luyện, nếu không phải tình huống khẩn cấp bình thường cũng không chọn cách ngự kiếm, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mang Lam Niệm Tích, đi dọc theo con đường mòn, gặp tà tuý thì thuận tay diệt trừ.
Đã là vùng hẻo lánh, nên đường lớn cũng không nhiều, thỉnh thoảng đi xuyên qua rừng núi cũng là chuyện bình thường. Lần này, liên tiếp mấy ngày, vẫn chưa đến được thành trấn, bọn hắn đều phải ngủ đêm ngoài trời. Trong lúc săn đêm tá túc bên ngoài cũng là chuyện thường gặp, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đương nhiên quen với chuyện đó, Lam Niệm Tích cũng đã theo sư huynh đi săn đêm một thời gian rồi, tất nhiên cũng không phải là một người yếu ớt.
Đêm nay, không thấy mặt trăng, bị các lớp mây đen che phủ, cả vùng núi âm u, tầm nhìn càng kém hơn. Lam Vong Cơ đi tuần tra xung quanh, tạo kết giới, chỉ còn lại Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích ở bên đống lửa đợi y.
Cả hai vẫn luôn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558943/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.