Trong nhà có rất nhiều người, nhìn thấy nó là cười chúc mừng: "Chúc mừng tiểu Lam công tử thành ca ca nha".
Nhìn tình hình này là biết cha chắc chắn cũng bình an, cho nên sốt sắng hỏi: "Là đệ đệ hay là muội muội?"
Có người cười trả lời nó: "Là một tiểu công tử".
Vậy là một đệ đệ mềm mềm rồi!!! Nó quá mức phấn khích, lập tức chạy vào trong phòng, kêu lên: "Phụ thân, cha!". Sau đó nó nhìn trái nhìn phải: "Đệ đệ ta đâu? Đệ đệ đâu?"
Nguỵ Vô Tiện bật cười thành tiếng, cất giọng yếu ớt nói: "Ngươi có đệ đệ rồi không cần cha nữa?"
"Cha cũng cần" Lam Niệm Tích nhìn thấy hắn yếu ớt như vậy, tất nhiên cũng đau lòng, chạy đến bên cạnh giường, ghé vào đầu giường, nói: "Cha, người vẫn ổn phải không?"
Nguỵ Vô Tiện chống người muốn ngồi dậy, Lam Niệm Tích đỡ hắn, thì nghe hắn nói: "Đứa con ngốc ơi, cha ngươi rất khoẻ, vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa cũng không sao". Thấy hắn lại bắt đầu nói hươu nói vượn, nghĩ chắc là không có vấn đề gì, cho nên cũng yên tâm trở lại.
Lúc này y sư ẵm tiểu công tử đã tắm sạch sẽ xong đưa qua cho Lam Vong Cơ, hồ hởi cười toe toét chúc mừng, sau đó tất cả đều lui ra ngoài hết, để thời khắc tuyệt vời này lại cho người trong gia đình.
Đứa bé nhỏ xíu đó trong vòng tay Lam Vong Cơ, còn muốn nhỏ hơn rất rất nhiều so với năm đó khi y tìm thấy Lam Niệm Tích, y nhẹ nhàng nâng niu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558938/chuong-44-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.