Chương trước
Chương sau
Trong nhà có rất nhiều người, nhìn thấy nó là cười chúc mừng: "Chúc mừng tiểu Lam công tử thành ca ca nha".

Nhìn tình hình này là biết cha chắc chắn cũng bình an, cho nên sốt sắng hỏi: "Là đệ đệ hay là muội muội?"

Có người cười trả lời nó: "Là một tiểu công tử".

Vậy là một đệ đệ mềm mềm rồi!!! Nó quá mức phấn khích, lập tức chạy vào trong phòng, kêu lên: "Phụ thân, cha!". Sau đó nó nhìn trái nhìn phải: "Đệ đệ ta đâu? Đệ đệ đâu?"

Nguỵ Vô Tiện bật cười thành tiếng, cất giọng yếu ớt nói: "Ngươi có đệ đệ rồi không cần cha nữa?"

"Cha cũng cần" Lam Niệm Tích nhìn thấy hắn yếu ớt như vậy, tất nhiên cũng đau lòng, chạy đến bên cạnh giường, ghé vào đầu giường, nói: "Cha, người vẫn ổn phải không?"

Nguỵ Vô Tiện chống người muốn ngồi dậy, Lam Niệm Tích đỡ hắn, thì nghe hắn nói: "Đứa con ngốc ơi, cha ngươi rất khoẻ, vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa cũng không sao". Thấy hắn lại bắt đầu nói hươu nói vượn, nghĩ chắc là không có vấn đề gì, cho nên cũng yên tâm trở lại.

Lúc này y sư ẵm tiểu công tử đã tắm sạch sẽ xong đưa qua cho Lam Vong Cơ, hồ hởi cười toe toét chúc mừng, sau đó tất cả đều lui ra ngoài hết, để thời khắc tuyệt vời này lại cho người trong gia đình.

Đứa bé nhỏ xíu đó trong vòng tay Lam Vong Cơ, còn muốn nhỏ hơn rất rất nhiều so với năm đó khi y tìm thấy Lam Niệm Tích, y nhẹ nhàng nâng niu, không dám dùng chút sức lực nào, sợ chạm vào làm hỏng mất.

Đứa bé còn quá nhỏ, tướng mạo chưa nhìn ra được rõ ràng, đôi mắt đó không nhạt màu giống y, cũng không đen như mắt Nguỵ Vô Tiện, ngược lại cực kỳ giống màu nâu nhạt trộn giữa hai người, mới hồi nãy còn khóc, bây giờ có lẽ cảm nhận được tin hương của y, không khóc nữa, chỉ nhìn y cười.

Lam Vong Cơ nhìn đứa bé, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, lại ngây ngốc rồi. Nguỵ Vô Tiện cười lên, nói: "Lam Trạm, đưa ta ôm, ta xem xem, ta cho đứa nhỏ này một cái ... Ô??!!"

Chữ "tên" đó còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Lam Niệm Tích bụm miệng hắn lại, Lam Niệm Tích gọi Lam Vong Cơ thật to: "Phụ thân! Nhanh lên!"

Tiếng gọi gấp gáp đó khiến Lam Vong Cơ hoàn hồn, y nhìn đứa bé nhỏ xíu trong lòng mình, đứa bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn y, đáng yêu không tả nổi, trong lòng hiện ra một cái tên rất đẹp, y nói: "Lam Hạnh" (Hạnh có nghĩa hạnh phúc, may mắn).

Muốn đem tất cả những điều tốt đẹp và hạnh phúc trên thế giới này cho đứa bé, vì vậy đặt tên là, HẠNH.

"Ô! Ơ ơ!!" Nguỵ Vô Tiện bắt đầu giãy giụa phản đối, nhưng Lam Niệm Tích liều chết bụm miệng hắn lại, rồi nói: "Tên tự nữa! Phụ thân! Nhanh, ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!!!"

"Tên tự ..." Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Khuynh Khanh".

Tư chi phán quân, hiện chi khuynh tâm, niệm chi khanh khanh (Nghĩ đến thì mong chờ người, nhìn thấy thì yêu, nhắc đến là nhớ nhung)

Lam Niệm Tích thở phào một hơi, nhìn thấy tên tự đều đã có, mới thả Nguỵ Vô Tiện ra, nói: "Phù, may quá".

Nguỵ Vô Tiện bây giờ mới tức giận, cực kỳ tức giận, thở phì phì nói: "Hay ha! Hai cha con các ngươi! Cùng nhau bắt nạt ta phải không. Đây là con của ta, các ngươi dựa vào cái gì mà đặt tên cho nó!"

Hắn nói rất có lý, Lam Niệm Tích sớm đã chọc cho hắn nói ra lời này, vì thế nói: "Vậy cha đặt cho nó biệt danh được không, dù sao người cũng có nhiều biệt danh mà".

Nguỵ Vô Tiện nghĩ lại, cũng phải, vì vậy không giận nữa, cười nói: "Ta sớm đã nghĩ xong biệt danh rồi, con trai thì gọi là Nhị tể tử (Nhóc con thứ hai),nếu là con gái thì gọi là Nhị muội!" (Còn Niệm Tích là Tiểu tể tử á, đặt tên thẳng thắn ghê!)

....

Một trận im lặng, Lam Niệm Tích nói với Lam Vong Cơ: "Phụ thân, ta đã nói mà, hành động lần này rất cần thiết".

Lam Vong Cơ thấy rất may mắn, ôm đứa con thứ hai càng chắc chắn hơn, gật đầu, "Ừm" một tiếng.

"Hai cha con các ngươi có ý gì! Nhị tể tử thì thế nào? Nhị tể tử không dễ thương à?" Nhưng không có ai nghe phản đối của hắn.

Lam Vong Cơ ngồi xuống mép giường, để hắn dựa vào, đưa đứa bé cho hắn. Nguỵ Vô Tiện ôm lấy nhóc con thứ hai của hắn, đứa bé mũm mĩm, siêu cấp dễ thương, hắn dùng đầu mũi khẽ cọ cọ lên gương mặt bé xíu mũm mĩm đó, nói: "Nè, nhị tể tử của ta rất đáng yêu, diện mạo đáng yêu, tên cũng đáng yêu".

Lam Niệm Tích cũng không muốn cùng hắn dây dưa chuyện tên nữa, bây giờ nó hứng thú với đệ đệ của nó hơn, chống tay lên mép giường ghé qua nhìn, đứa bé vừa sinh ra, toàn thân còn đỏ hỏn, còn có chút nhăn nheo, nó nói một câu: "Sao hơi giống con khỉ nhỏ vậy".

"Đi đi đi" Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn nó, sau đó nói với đứa bé: "Nhị tể tử, ngươi nhớ kỹ người này, tương lai lớn lên là phải giống phụ thân của ngươi, đẹp trai hơn người này, sau đó nói hắn giống khỉ".

Phương pháp dạy dỗ này thật sự khiến Lam Niệm Tích trợn mắt há mồm, nó nói: "Cha, người vẫn là để con ẵm đệ đệ đi, ha? Người sẽ dạy hư tiểu bằng hữu đó!"

Sau đó lại một trận ồn ào ầm ĩ nữa, trong Tĩnh Thất không khí vui vẻ, nhưng Nguỵ Vô Tiện thật sự rất mệt, giỡn một hồi với đứa lớn và đứa nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi.

Lam Vong Cơ đặt đứa bé vào bên trong, kê gối cho hắn ngủ, sau đó đắp chăn cho Nguỵ Vô Tiện, canh ở bên cạnh, một bước cũng không nỡ rời đi.

Lam Niệm Tích sớm biết rõ phụ thân chắc chắn sẽ như thế này, cho nên không nói gì, lặng lẽ đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mặc dù Lam Niệm Tích luyến tiếc đệ đệ mềm mềm mũm mĩm, nhưng hôm nay nhường cho người cha cực khổ trước, dù sao sau này nó vẫn có cơ hội đến nựng đệ đệ.

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vẫn đợi ở bên ngoài, nhìn thấy nó đi ra, vẻ mặt khẩn trương hỏi nó: "Sao, sao rồi".

Lam Niệm Tích sắc mặt nghiêm túc, đứng thẳng báo cáo: "Cha con bình an, nhiệm vụ hoàn thành!"

Sau đó cả ba đập tay, hoan hô: "Yeah!"

Nguỵ Vô Tiện không ngờ, nhiệm vụ ngăn cản hắn đặt tên, là ba đứa nhỏ cùng nhau lên kế hoạch, sau đó kéo Lam Vong Cơ cùng thực hiện.

Trong phòng, một lớn một nhỏ đang ngủ say, thở đều đặn, cả không gian an an tĩnh tĩnh, Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường, nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của Nguỵ Vô Tiện đang ngủ. Nguỵ Vô Tiện bây giờ quá tốt, y sủng hắn, dần dần sủng hắn trở về thời niên thiếu, mặc cho hắn hồ nháo, cũng vì Lam Vong Cơ đã rất lâu không nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện như vậy, lại có chút nhớ lại khi đó.

Đưa tay sờ lên gương mặt đó, xúc cảm vẫn trơn láng mềm mịn, giống như lúc phân hoá đầu tiên, giống như lúc trong Mộ Khê Sơn, giống như lúc mỗi lần ôm rồi chia tay. Quá khứ dường như vẫn hiện rõ trong mắt, khiến lòng người vừa xúc động vừa đau xót, nhưng hiện tại, tương lai, y biết rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ luôn ở đây, ở ngay bên cạnh Lam Vong Cơ.

Trong lòng y rung động, cúi đầu hôn lên trán hắn, khẽ nói: "Nguỵ Anh, hoan nghênh trở lại".

Nguỵ Vô Tiện có lẽ ngủ rất say, nhưng mơ mơ hồ hồ, "Ừ" một tiếng.

***

Đứa bé được sinh ra bình an, Lam Hi Thần sai người mang đến một cái nôi, đặt đứa bé vào bên trong, có thể đung đưa nhẹ nhàng để nó dễ ngủ hơn, Lam Khải Nhân chuẩn bị một đống đồ dùng cho em bé, chất hết đống này tới đống khác trong Tĩnh Thất, làm cho gian phòng không còn vẻ phong nhã nữa. Chưa kể mấy thứ bổ dưỡng, thức ăn lúc trong tháng, đều được chuẩn bị một cách chu đáo, đãi ngộ này, trải qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn mới chân chính có cảm giác Lam Vong Cơ không hổ là con cháu của danh môn thế gia.

Mà Lam Vong Cơ vẫn luôn chăm sóc hắn, tính chiếm hữu của Càn Nguyên cực kỳ cao, không thích người khác chạm vào hắn, tất cả mọi việc gần như đều tự tay mình làm. Nguỵ Vô Tiện một bên nói: "Lam Trạm, ngươi sắp nuôi ta thành vô dụng rồi đó". Một bên nghe thấy Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Không sao". Thì trong lòng vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của Lam Vong Cơ.

Trong tháng nghe nói Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều đã phân hoá, cả hai đều là Càn Nguyên ưu tú, Lam lão tiên sinh rất vui mừng. Nguỵ Vô Tiện có chút bất ngờ, Lam Cảnh Nghi á? Thầm nói hiện giờ tiêu chuẩn Càn Nguyên ưu tú thấp như vậy sao? Hắn còn định đi xem nữa chứ, đáng tiếc hắn chưa ra tháng, hai tên tiểu quỹ đến thăm cũng không tiện, trong lòng bọn chúng hưng phấn, cho nên dẫn Ôn Ninh cùng nhau ra ngoài săn đêm, thử sức mạnh Càn Nguyên của mình.

Lam Niệm Tích ngược lại đến thường xuyên, phải nói là đến quá thường xuyên luôn, ôm đệ đệ không rời tay, sắp sửa ôm đứa bé còn nhiều hơn cha nó, làm cho Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, giống như lúc trước hắn sinh thằng nhóc vậy, con mình mà mình muốn ôm cũng không được.

Bởi vì Nguỵ Vô Tiện luôn hồ nháo, lần trước Lam Niệm Tích vừa vào cửa thì thấy đứa bé nhỏ như vậy, Nguỵ Vô Tiện đã chơi đùa nâng lên cao, còn nói: "Công phu là phải bắt đầu nắm bắt từ lúc còn sơ sinh".

Doạ Lam Niệm Tích sợ muốn chết, chạy tới giành lấy ôm vào lòng, giáo huấn hắn vài câu, Nguỵ Vô Tiện liền không vui, nói: "Hiện giờ công phu của ngươi tốt như vậy, không phải vì lúc còn bé ta ném lên cao hay sao".

Lý lẽ vặn vẹo, đây là lý lẽ vặn vẹo nhất mà Lam Niệm Tích từng nghe! Lần đầu tiên nó cảm thấy bản thân mình lớn lên cùng Lam Vong Cơ thật may mắn biết bao nhiêu, nếu không Nguỵ Vô Tiện có thể nuôi nó lớn lên nguyên vẹn được hay sao hả!!!

Lúc này Lam Vong Cơ từ ngoài phòng đi vào, Nguỵ Vô Tiện vừa mới không vui, hễ không vui là sẽ chui vào lòng Lam Vong Cơ, Lam Niệm Tích vội vàng cướp lời trước khi Nguỵ Vô Tiện mê hoặc phụ thân nó: "Cha, người và phụ thân trải qua thế giới hai người cho tốt đi ha, đệ đệ giao cho ta! Giao cho ta là tốt rồi! Chúng ta sẽ không làm phiền hai người!" Nói xong liền nhanh chóng ôm đệ đệ chạy đi.

Nguỵ Vô Tiện bị nó liệt vào danh sách sinh vật nguy hiểm, luôn đề cao cảnh giác, phải hỏi phụ thân nó chứ? Phụ thân nó chính là một sinh vật dung túng cho sinh vật nguy hiểm mà thôi á!!!

Đứa bé trong lòng thật mềm mại, thật mũm mĩm, ôm nựng thật là thoải mái nha, Lam Niệm Tích vẻ mặt tươi cười ngốc nghếch, vui sướng dùng mặt dụi dụi vào gương mặt nhỏ xíu non mềm mũm mĩm của đứa bé, âm thầm thề trong lòng: Đệ đệ! Vi huynh nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.