Chương trước
Chương sau
"Đại ca, lạnh quá, ngươi nói chúng ta sẽ bị treo đến bao giờ?"

"Nè, người đừng chen chúc, khó chịu, đợi tiên quân đi ra, chúng ta liều mạng cầu xin, xin y tha cho chúng ta, nhớ đó nha, cảm xúc phải chân thật, tốt nhất là phối hợp rơi nước mắt".

Hai tên nam nhân chen nhau trong tấm lưới Phược Tiên, còn đang ở đó bàn bạc, thì Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện mang Lam Niệm Tích đi ra ngoài, hai tên đó phối hợp diễn xuất một phen rơi lệ cầu xin.

Lam Niệm Tích chỉ vào bọn chúng, nói: "Phụ thân, chính là hai tên này, đã bắt chúng ta, còn luôn mồm nói muốn làm ô uế Nguỵ Vô Tiện".

Hai tên đó hoảng hồn, bọn chúng nói khi nào nhỉ, nhưng hình như có nói những lời tương tự, vội vàng van xin: "Chúng ta sai rồi, chúng ta sai rồi! Sẽ không bao giờ dám nữa."

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái, ôm Nguỵ Vô Tiện bước lên Tị Trần, rời đi. Lam Niệm Tích ở đó, thè lưỡi làm mặt quỷ với bọn chúng, rồi mới bước lên Bất Uổng, bay theo sau.

Hai tên này mới phát hiện đây là trò trả thù của đứa nhỏ đó ha .... Sau đó hai gã tiếp tục đung đưa tòn ten trên cây ....

***

Ba người đến biệt viện của trưởng trấn, biệt viện xây ở một nơi rất hẻo lánh bên ngoài thị trấn, chiếm diện tích rất lớn, ngược lại xây khá đẹp, xem ra bình thường trưởng trấn cũng tham lam không ít.

Lặng lẽ đáp xuống trong sân vườn, đi đến sương phòng, Nguỵ Vô Tiện ngăn bọn họ ở ngoài cửa, lại nói với Lam Niệm Tích: "Nhóc con, ngươi đi vào trong phòng mang người ra ngoài".

"Một mình ta?" Lam Niệm Tích không tin nổi Nguỵ Vô Tiện lại giao cho nó nhiệm vụ này.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Bị mang tới đây toàn là Khôn Trạch và nữ quyến, khẳng định là đã bị cưỡng bức, hai đại nam nhân chúng ta đi vào sợ là sẽ doạ đến bọn họ, ngươi còn nhỏ, thích hợp để xoa dịu bọn họ hơn".

Hắn nói rất có lý, Lam Vong Cơ cũng nói: "Niệm Tích, hãy cẩn thận".

Lam Niệm Tích gật đầu, xoay người đi vào căn phòng đầu tiên.

Không khí bên trong có mùi thơm ngọt ngào nồng đậm, đột ngột bước vào ngửi thấy khiến người ta phải choáng váng, mơ hồ cảm thấy mùi này có gì đó không đúng, Lam Niệm Tích trước tiên đi đến mở cửa sổ, để không khí lưu thông, nằm trên giường là một cô nương, nghe thấy tiếng mở cửa sổ mới phát hiện có người đi vào, kinh hãi ngồi bật dậy, cứ co rúm người lại.

Lam Niệm Tích đi tới, hỏi nàng: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Cô nương đó nhìn người vừa lên tiếng, là một tiểu thiếu niên rất xinh đẹp, mặc bạch y có thêu những hình đám mây cuộn tròn màu bạc bên trên, trán buộc mạt ngạch màu trắng thật bắt mắt, cách ăn mặc này, cùng là tu sĩ tiên môn thì không ai không biết, cô nương đó chụp lấy tay nó, kích động đến phát run: "Ngươi là người Cô Tô Lam thị? Cô Tô Lam thị đến cứu chúng ta?!"

Lam Niệm Tích thấy cô nương biết Cô Tô Lam thị, liền biết dễ giải thích rồi, an ủi: "Đúng vậy, chúng ta tới đưa các ngươi rời đi, cô nương có thể đi được hay không? Trước hết cùng ta đi ra ngoài đi, trong phòng này có mùi hương không ổn lắm".

Cô nương gật gật đầu, ráng gắng gượng đứng dậy, Lam Niệm Tích cực kỳ hữu lễ mà đỡ nàng ấy một chút, tức là giúp nàng ấy, nhưng không vượt quá quy củ. Đến khi ra khỏi phòng, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ lập tức đi tới, quan tâm hỏi han mấy câu.

Cô nương đó thấy người đi tới là Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh, liền biết rằng mình chắc chắn đã được cứu rồi, lập tức rơi nước mắt, nhưng còn chưa phải lúc để khóc lớn, nên chỉ nước mắt quanh tròng, nói: "Hàm Quang Quân! Còn có vài cô nương và Khôn Trạch bị nhốt bên trong, xin ngươi nhất định phải cứu chúng ta!!"

Dò hỏi một hồi, cô nương đó cũng không biết cụ thể có tổng cộng bao nhiêu người, nàng chỉ biết, có hai nam tử Khôn Trạch, năm nữ tử bao gồm cả nàng ấy. Nói xong cảm thấy buồn nôn một trận, cô nương đó quay đầu sang một bên, nôn khan mấy cái.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bộ dạng của nàng ấy, sâu sắc cảm thấy không xong rồi, cùng Lam Vong Cơ trao đổi một ánh mắt. Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Cần phải đến tiên môn thế gia gần nhất để xin giúp đỡ".

Thật vậy, người ở đây quá nhiều, hơn nữa có vài người sợ rằng đã mang thai, bọn hắn không mang đi được cũng không thể hành động hấp tấp, đều là chuyện liên quan đến sinh mạng, cần phải kêu gọi thêm nhiều người tới để giúp đỡ mới được.

Lam Vong Cơ triệu Tị Trần ra, tốc độ ngự kiếm của y cực nhanh, vốn định dặn dò Nguỵ Vô Tiện và Lam Niệm Tích mọi việc cẩn thận, ai ngờ Nguỵ Vô Tiện ôm y lại, nói với Lam Niệm Tích: "Nhóc con, ta và cha của ngươi đi tìm người đến giúp đỡ, chuyện ở đây giao cho ngươi nha". Sau đó không cho phép nó có ý kiến kêu Lam Vong Cơ ôm hắn lên Tị Trần, cùng nhau ngự kiếm rời đi.

Lam Niệm Tích vẫn còn sững sờ ở nguyên tại chỗ, lúc này hạ nhân ở trong biệt viện rốt cuộc mới phát hiện ra có chuyện không ổn, bao vây xung quanh: "Ngươi là ai! Dám đột nhập vào biệt viện!"

Lam Niệm Tích mới nghĩ ra, Nguỵ Vô Tiện cái người này đúng là không biết xấu hổ, chắc chắn là không muốn động thủ, nên cố ý để nó ở lại đây!!! Nhìn quanh một vòng, Lam Niệm Tích thở dài, con yêu quái này mắt nhìn cũng thật là độc đáo, tìm thủ hạ đều cùng một dạng, toàn là những đại thúc thô bỉ, đúng lúc nó vẫn còn tức giận hai tên kia mạo phạm nó hồi chiều, nó rút Bất Uổng ra, cười rất là hào hứng: "Là thiếu gia của các ngươi".

***

Khi hai người mang theo nhiều người quay trở lại giúp đỡ, Lam Niệm Tích đã đánh gục toàn bộ mấy tên đại thúc bỉ ổi đó và trói lại, hơn nữa còn trả thù mãnh liệt bằng cách trói tay và chân chung với nhau. Nó cảm thấy mùi hương trong căn phòng đó rất bất thường, vì vậy mang hết người ra ngoài, dọn sạch đại sảnh, cho bọn họ nghỉ ngơi, trước khi người lớn quay lại thì liên tục nói chuyện với bọn họ, an ủi bọn họ, khiến mọi người an tâm rất nhiều.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ đầu nó, tỏ ý khen ngợi, sau đó đi qua chỉ đạo mọi người hành động.

Nguỵ Vô Tiện vô cùng vui sướng, dùng sức vò đầu nó, khen ngợi nó, Lam Niệm Tích giãy giụa, thấy không hiệu quả, cũng không giãy giụa nữa, tuy nó không thích Nguỵ Vô Tiện, nhưng ai lại không thích nghe khen cơ chứ.

Bọn họ cứu tất cả những người bị nhốt ở đây mang ra ngoài, người nhà nào về lại nhà người nấy, chuyện sau đó mỗi gia tộc tự xử lý.

***

Sau khi giải quyết xong sự việc ở đây, bọn hắn lại lên đường đi tiếp.

Trên đường Lam Niệm Tích đưa ra thắc mắc: "Phụ thân, săn đêm lần này con còn có chút không hiểu".

Lam Vong Cơ nói: "Tại sao không thỉnh giáo người đáng thỉnh giáo?"

Lam Niệm Tích nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên lưng lừa trong bộ dạng cà lơ phất phơ, nó cũng biết nên thỉnh gíao Nguỵ Vô Tiện, nhưng nó không biết mở miệng thế nào, bình thường nó toàn gọi là "Nguỵ Vô Tiện" "ngươi" hoặc "Hê", nhưng thỉnh giáo người ta mà gọi như vậy, có phần không lễ phép lắm, thân là đệ tử Cô Tô Lam thị, con của Hàm Quang Quân, nó không thể làm ra loại chuyện như thế.

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được ánh mắt của nó, nhìn sang, mi mắt cong lên nở nụ cười, nói: "Muốn hỏi gì? Hỏi đi".

Giống như bị nhìn thấu tâm sự, Nguỵ Vô Tiện còn đưa bậc thang cho nó bước xuống, hai má Lam Niệm Tích hơi nóng lên, hành lễ với hắn, nói: "Ngài làm sao biết trưởng trấn có điều không ổn, mong được chỉ giáo".

Cuối cùng cũng được thăng cấp một chút, từ ngươi, trở thành ngài.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngay từ đầu đã không ổn. Trưởng trấn hoàn toàn không nhắc đến các tu sĩ tiên môn khác, hơn nữa vừa đến đã muốn dẫn chúng ta đến khu rừng, khu rừng đó hẻo lánh, tại sao có nhiều người mất tích ở đó như vậy? Ngoài ra tại sao gã biết ta là Khôn Trạch? Bản thân ta còn không ngửi ra ta là Khôn Trạch, gã là một Càn Nguyên bình thường lại ngửi ra sao? Trên thế giới này sợ rằng cũng chỉ có phụ thân người là ngửi ra thôi".

Nói xong nghịch ngợm nháy mắt với Lam Vong Cơ, các ngón tay trong ống tay áo của Lam Vong Cơ hơi cuộn lại.

Lam Niệm Tích cắt ngang việc liếc mắt đưa tình của hắn, nói: "Gã đoán thì sao? Cảm thấy ta là con trai của ngươi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng ngoại hình hai cha con ta đâu có giống nhau, vậy mà gã đoán được. Bình thường nhìn thấy ba người chúng ta, nếu nghĩ đến trừ tuý, trước tiên hẳn là sẽ nghĩ đến hai vị tiền bối dẫn tiểu bối đi chứ. Hơn nữa, ai sắp xếp cho chúng ta đi đến khách điếm đó? Người trong hắc điếm đó vừa nhìn là biết tay lão luyện, gã thân là trưởng trấn có thể không biết sao?"

Nói nghe rất là có lý, Lam Niệm Tích gật đầu liên tục, nghĩ một chút lại nói: "Ái chà, hắc điếm đó chúng ta còn chưa xử lý!"

Nguỵ Vô Tiện cười to ha hả, hỏi: "Lam Trạm, ngươi xử lý rồi chứ?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Buổi chiều quay về, không thấy các ngươi, đã xử lý".

Lam Niệm Tích lúc này đã biết tại sao Lam Vong Cơ tìm đến hang động rồi. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi nó: "Nhóc con, lại kiểm tra ngươi một chút, ngươi nói xem trưởng trấn bị yêu tà nhập thân vào lúc nào?"

Lam Niệm Tích vẻ mặt đầy nghi ngờ, nói: "Không phải là ba tháng trước sao?"

"Không, không, phân tích vẫn chưa đầy đủ nha". Nguỵ Vô Tiện phẩy phẩy tay, "Lam Trạm, ngươi cảm thấy là lúc nào?"

"Hai tháng trước" Lam Vong Cơ trả lời hắn.

"Tuyệt, vẫn là Hàm Quang Quân lợi hại" Nguỵ Vô Tiện cười nói.

Lam Niệm Tích vẫn chưa hiểu: "Tại sao?"

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục phân tích cho nó nghe: "Nếu ngay từ đầu đã bị nhập thân, tại sao còn đến tiên môn xin giúp đỡ? Cho nên trưởng trấn đi đến khu rừng điều tra, phát hiện ra yêu quái lập tức đến tiên môn xin giúp đỡ, nhất định lần đó đã bị yêu quái kia phát hiện trưởng trấn là một Càn Nguyên, vì thế tìm cơ hội nhập thân vào ông ta, rồi mới có một loạt chuyện sau này".

Lam Niệm Tích đột nhiên bừng tỉnh.

Nguỵ Vô Tiện giải thích thắc mắc cho Lam Niệm Tích, rồi cười tít mắt dựa qua, dán sát vào Lam Vong Cơ không biết nói cái gì, bước chân Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục vững vàng bước đi, Nguỵ Vô Tiện hôn lên mặt y một cái, sau đó cười to ha hả.

Lam Niệm Tích nhìn Nguỵ Vô Tiện, nó có may mắn nhìn thấy một truyền thuyết, tâm trạng thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Nó nghĩ, Nguỵ Vô Tiện có lẽ cũng không hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nó, chỉ là khác khi ở trước mặt phụ thân nó mà thôi.

Cho nên truyền thuyết có thể trở thành truyền thuyết, vẫn luôn luôn có lý do từ hắn. Mà người này, vẫn cần nó phải từ từ tìm hiểu sau hôm nay.

Thật tiếc là lần này không có cơ hội xem được thân thủ của phụ thân nó, nó nghĩ, cha của nó lợi hại như thế, vậy phụ thân có thể chinh phục được người cha lợi hại thế này, không phải là càng tột đỉnh sao.

Nó hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Quả nhiên Nguỵ Vô Tiện lại ném bản đồ cho nó: "Tiểu Lam công tử còn muốn đi đâu?"

Trên bản đồ đã không còn thứ gì quá ghê gớm nữa, Lam Niệm Tích chỉ vào, nói: "Hay là đi chỗ này đi?"

Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, "Hả? Thế mà còn có thứ dám tung hoành ngang ngược ở quê nhà của lão tổ ta đây sao?"

Nghe lời nói này, là biết ngay Nguỵ Vô Tiện có hứng thú, Lam Niệm Tích cũng có chút hào hứng, "Đúng đó đúng đó, nó quả thực là xem thường ngươi!" Sau đó lại nói với Lam Vong Cơ: "Phụ thân, đi hay không?"

Lam Vong Cơ nhìn thấy một lớn một nhỏ này, người trên người dưới, đều tươi cười rạng rỡ, nét mặt cũng khẽ cong lên không thể nhận ra, nhẹ giọng nói: "Đi".

Nhưng khoảnh khắc đó, không thoát khỏi ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, hai mắt Nguỵ Vô Tiện sáng bừng lên: "Lam Trạm! Ngươi có phải đã cười không!!" Sau đó huých Lam Niệm Tích một cái, "Nhóc con, phụ thân ngươi cười có phải không, ta không nằm mơ chứ".

Lam Niệm Tích đầy mặt kinh ngạc, "Phụ thân, người cười rồi". Sau đó cũng huých huých Nguỵ Vô Tiện giống vậy, "Nè, có phải Càn Nguyên của ngươi cười hay không, ta không phải nằm mơ chứ".

Nhìn bộ dạng của hai người đó, Lam Vong Cơ thật lòng cảm thấy quá đáng yêu, lần này mới thật sự cong khoé môi, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Sau đó trên con đường mòn trên núi, truyền tới hai tiếng hét vừa vui mừng vừa phấn khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.