Nguỵ Vô Tiện không trả lời nó, lúc này cảm thấy phía sau có người đi đến, Lam Niệm Tích quay đầu lại, nhìn thấy Lam Vong Cơ, "Phụ thân! Người nhanh lại đây, hắn, hắn ..."
Không đợi nó nói xong, Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện trên cây, bước vội về phía trước, gọi hắn: "Nguỵ Anh?"
Nhìn thấy Lam Vong Cơ đến rồi, Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống, Lam Vong Cơ đón lấy hắn, ôm cẩn thận vào lòng, hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện rúc người vào trong vòng tay của y, dụi dụi vào ngực Lam Vong Cơ để lau nước mắt, lắc lắc đầu.
Lam Vong Cơ lại nhìn sang Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ: Không liên quan đến ta!!!
Lát sau, Nguỵ Vô Tiện dường như bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, người vẫn nép vào lòng Lam Vong Cơ, hỏi Lam Niệm Tích: "Là một thanh kiếm tốt, tên gì?"
Lam Niệm Tích tra kiếm vào vỏ, nở nụ cười rạng rỡ, "Đúng thế, kiếm tốt vô song. Tên kiếm là: Bất Uổng".
Bất Uổng (Không uổng phí, đáng giá),đúng vậy. Bất chấp những gập ghềnh trên đường đời, trải qua đau khổ gian nan, nhưng cuối cùng được tay trong tay với người yêu, bọn hắn có nhau, cuộc đời này nhất định là không uổng phí.
Nguỵ Vô Tiện cười một cái, nói: "Tên nhóc nhà ngươi, tuổi còn nhỏ, tại sao đặt tên giống như ông già đã trải qua phong sương đặt tên vậy, ngươi có thể giác ngộ ra được điều gì đối với cuộc đời chứ."
Lam Niệm Tích trợn mắt nhìn hắn, nói: "Ta ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558878/chuong-29-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.