Lam Niệm Tích thấy đã tới giờ giới nghiêm, cầm lấy túi càn khôn, thu dọn mấy thứ cần thiết, nhìn thấy cái chuông bạc ở trên bàn, trong lòng lại tức giận, vì thế nhét nó vào trong ngăn kéo, quyết định không đeo nữa. Ra khỏi cửa, đi vòng tránh môn sinh tuần đêm, âm thầm đi đến trước một bức tường, còn chưa kịp leo qua, đã thấy một cái đầu nhô lên khỏi đầu tường, mỉm cười chào hỏi nó: "Hê, chào buổi tối, nhóc con".
Chuyện này doạ Lam Niệm Tích hết cả hồn: "Ngươi, ngươi làm gì ở đây!"
Nguỵ Vô Tiện nhảy từ trên đầu tường xuống, nói: "Lam Trạm nói ngươi ban ngày thành thành thật thật chép gia quy".
"Chuyện đó với chuyện ngươi ở đây có liên quan gì với nhau". Lam Niệm Tích không hiểu lắm.
"Quá liên quan ấy chứ". Nguỵ Vô Tiện phân tích cho nó nghe một thôi một hồi: "Mặc dù ngươi không thừa nhận, nhưng tiểu tử nhà ngươi thừa hưởng tất cả những tật xấu từ chỗ của ta, ngươi sẽ nghiêm chỉnh chép gia quy sao? Chắc chắn còn có chuyện khác. Hiện giờ chuyện ngươi muốn làm nhất hẳn là chạy trốn nhỉ, ban ngày nhiều người, phụ thân ngươi kêu người trông chừng ngươi nên khẳng định là xác suất thành công không lớn, vì thế tốt nhất là đợi đến sau giờ giới nghiêm. Lộ trình đi tuần đêm của Lam thị mỗi ngày đều giống nhau, nghĩ chắc chắn ngươi cũng đã sớm nhìn ra, chỉ cần tránh được bọn họ thì có thể thành công bỏ trốn."
"Chuyện đó cũng không giải thích được tại sao ngươi lại ở đây, Vân Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558872/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.