Sau đó Giang Trừng không biết đến làm gì, đánh nhau một trận với Kim Quang Dao nhưng bị đánh bại, còn bị đâm một kiếm lãng nhách, giữa Nguỵ Vô Tiện và hắn vẫn còn ngượng ngùng, biết được việc mổ đan đã bị lộ ra, lại càng ngượng ngùng hơn.
Giang Trừng cuối cùng cũng đem tất cả nỗi oán hận và bất mãn trong lòng nhiều năm phát tiết hết ra ngoài, khóc lóc như đứa trẻ hồi đó bị buộc phải cho đi con chó nhỏ. Mổ đan cho Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện là thật lòng thật dạ, cũng từng bi thương, cũng từng chán nản, nhưng chưa bao giờ hối hận. Nguỵ Vô Tiện không có kim đan, sau này cũng mất mạng, Giang Trừng không có cha mẹ, tỷ tỷ huynh đệ, thị phi ân oán trong mỗi việc, muốn tính rõ ràng cũng không tính được, suy đi nghĩ lại, Nguỵ Vô Tiện đối với Giang Trừng, chung quy cũng không phải là ghét.
Chỉ là giữa bọn hắn có quá nhiều việc, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết nên đối mặt như thế nào mới tốt, may mắn là Lam Vong Cơ vẫn luôn nắm chặt tay hắn, truyền cho hắn sức mạnh, hắn mỉm cười với Lam Vong Cơ, sau đó nói với Giang Trừng: "Thực xin lỗi, coi như ta trả lại cho Giang gia".
Giang Trừng "phì phì" một hồi, vừa khóc vừa cười, Nguỵ Vô Tiện cái người này, có lẽ vẫn luôn không thay đổi, tự xem mình quý giá lắm chắc, giống như thời niên thiếu, tuy ngoài mặt hi hi ha ha, nhưng Nguỵ Vô Tiện luôn để ý đến lòng tự tôn của hắn (Giang Trừng).
Cửa chính của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558865/chuong-25-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.