(Đời này)
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng: "Lam Trạm ..."
Lam Vong Cơ lập tức đỡ hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đây".
Nguỵ Vô Tiện còn chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn nhắm, nhưng tay lại quơ lung tung ôm chặt một cánh tay của y không chịu buông, kêu to lên: "Ta đi với ngươi, nhanh mang ta về nhà của ngươi đi!"
Lam Vong Cơ trợn tròn mắt, mà Nguỵ Vô Tiện nói xong câu này, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong lúc hoảng hốt nghe thấy một loạt tiếng chuông quen thuộc, hắn nghĩ, thì ra mình vẫn còn đang mơ, thằng bé lại đến tìm hắn trong giấc mộng, thế là tiếp tục nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông trong trẻo, nhẹ nhàng kêu lên, Lam Niệm Tích bước vào cùng với tiếng chuông leng keng. Thằng bé vốn lợi dụng lúc Lam Vong Cơ không ở đây, lại lén lút ra ngoài săn đêm, nghe được tin tức kinh thiên động địa Di Lăng Lão Tổ đã trở lại trần gian, vội vã quay trở về.
Nghe thấy âm thanh, Lam Vong Cơ quay lại, Lam Niệm Tích hành lễ với y, "Phụ thân".
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lại quay người trở về, Lam Niệm Tích đi đến bên cạnh giường, cũng nhìn thấy người trên giường, hỏi: "Là hắn sao?"
Lam Vong Cơ lại gật đầu, ánh mắt nhu hoà nhìn vào người đang nằm trên giường, toàn bộ sự chú ý chỉ dành cho Lam Niệm Tích một ánh mắt đó mà thôi. Lam Niệm Tích nghĩ, đúng là hắn rồi, bởi vì phụ thân của mình, mọi sướng khổ vui buồn, từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558847/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.