Nguỵ Vô Tiện mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng: "Lam Trạm ..."
Lam Vong Cơ lập tức đỡ hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đây".
Nguỵ Vô Tiện còn chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn nhắm, nhưng tay lại quơ lung tung ôm chặt một cánh tay của y không chịu buông, kêu to lên: "Ta đi với ngươi, nhanh mang ta về nhà của ngươi đi!"
Lam Vong Cơ trợn tròn mắt, mà Nguỵ Vô Tiện nói xong câu này, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, trong lúc hoảng hốt nghe thấy một loạt tiếng chuông quen thuộc, hắn nghĩ, thì ra mình vẫn còn đang mơ, thằng bé lại đến tìm hắn trong giấc mộng, thế là tiếp tục nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông trong trẻo, nhẹ nhàng kêu lên, Lam Niệm Tích bước vào cùng với tiếng chuông leng keng. Thằng bé vốn lợi dụng lúc Lam Vong Cơ không ở đây, lại lén lút ra ngoài săn đêm, nghe được tin tức kinh thiên động địa Di Lăng Lão Tổ đã trở lại trần gian, vội vã quay trở về.
Nghe thấy âm thanh, Lam Vong Cơ quay lại, Lam Niệm Tích hành lễ với y, "Phụ thân".
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lại quay người trở về, Lam Niệm Tích đi đến bên cạnh giường, cũng nhìn thấy người trên giường, hỏi: "Là hắn sao?"
Lam Vong Cơ lại gật đầu, ánh mắt nhu hoà nhìn vào người đang nằm trên giường, toàn bộ sự chú ý chỉ dành cho Lam Niệm Tích một ánh mắt đó mà thôi. Lam Niệm Tích nghĩ, đúng là hắn rồi, bởi vì phụ thân của mình, mọi sướng khổ vui buồn, từ đầu đến cuối chỉ dành cho một người.
***
Từ lúc Lam Kỳ bắt đầu có trí nhớ, đã ở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nó là con trai của Hàm Quang Quân, là huyết mạch trực hệ của Cô Tô Lam thị, mọi người đều biết, nhưng mà nó lại có một điểm không giống, không giống với các đệ tử trực hệ từ xưa đến nay, được ở chung với phụ thân, hoặc là có nơi ở riêng của mình, nó từ nhỏ đã ở chung với các đệ tử khác, cùng nhau sinh hoạt, học tập, tu luyện. Nó không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại tính cách của nó vui vẻ hoạt bát, thích náo nhiệt, hơn nữa có Lam Nguyện sư huynh ôn hoà ở bên cạnh, sau này quen biết Lam Cảnh Nghi, cả hai đều có tính cách mà mấy ngàn điều gia quy cũng không quản nổi, cùng nhau ra sau núi bắt chim câu cá, đại náo Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó khổ sở chép gia quy, làm riết không biết chán.
Tuy nó nghịch ngợm, nhưng không phải không biết chừng mực, dù sao cũng chỉ là những trò vặt vãnh của tính cách trẻ con mà thôi, với lại từ nhỏ đã là người có thiên tư, học hành luôn là người nổi bật trong cùng trang lứa, thúc tổ phụ tuy nghiêm khắc, tức giận nhảy dựng lên, sẽ phạt chép rất nhiều lần gia quy, nhưng cũng chưa bao giờ nó bị phạt nặng hơn. Đại bá lại càng là người tốt nhất nhất trong thiên hạ, không chỉ không phạt nó, khi nó nhõng nhẽo kêu khổ, thường sẽ giúp nó cầu tình, nói đứa bé còn nhỏ, rồi sau đó mỉm cười dắt nó đi, nhưng khổ cho Lam Cảnh Nghi mỗi lần đều chỉ còn lại một mình chép phạt.
Lam Vong Cơ phùng loạn tất xuất, thường ra ngoài săn đêm, nhưng chỉ cần Lam Vong Cơ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi tuần nó sẽ đến Tĩnh Thất một ngày để học riêng, trong toàn bộ đệ tử chỉ có Lam Nguyện sư huynh với nó là có cơ hội được Hàm Quang Quân tự mình dạy riêng, bởi vì nó là con của Lam Vong Cơ, còn Lam Nguyện sư huynh, chắc là vì đứng đầu tất cả các khoá học đi.
Lam Nguyện được Lam Vong Cơ dạy đàn, còn nó thì học kiếm thuật.
Mỗi lần học xong, nó đều có cơ hội đến Tĩnh Thất lăn lộn một phen, sau đó được Lam Vong Cơ dạy thư pháp hoặc các thứ khác. Chữ của Lam Vong Cơ rất đẹp, giống như con người của y vậy, đoan chính, tuấn tú, gọn gàng, nhưng chữ của nó, lại như rồng bay phượng múa, không hề có quy củ, lần nào Lam Khải Nhân nhìn thấy chữ của nó, cũng đều giáo huấn nó một trận, rồi lại phạt chép gia quy. Mà Lam Vong Cơ mặc dù tự tay dạy nó viết chữ, nhưng nhìn thấy cũng chưa từng chê xấu, chỉ nói: "Nhớ kỹ đạo lý trong lòng là được".
Lam Vong Cơ mặc dù nghiêm khắc nhất, nhưng nó ở Tĩnh Thất có thể chơi đùa thoải mái, níu Lam Vong Cơ hỏi này hỏi kia, Lam Vong Cơ luôn kiên nhẫn trả lời hết, còn đặc biệt chuẩn bị cho nó đủ loại món ăn vặt rất ngon, đây là đãi ngộ chỉ riêng tiểu Lam công tử nó được hưởng, nó ăn thật là vui vẻ, Lam Vong Cơ mỗi lần nhìn sang nó, ánh mắt đặc biệt dịu dàng. Nó nghĩ, phụ thân nó thật ra rất dịu dàng, chỉ là không ai biết điều đó mà thôi.
Bởi vì phụ thân nghiêm khắc như thế, nhưng gần như chưa từng phạt nó. Chỉ duy nhất một lần, Lam Vong Cơ đi lấy đồ ăn vặt cho nó, nó lăn lộn lung tung trong Tĩnh Thất, thế mà phát hiện phụ thân lén giấu mấy vò Thiên Tử Tiếu dưới sàn nhà, nó còn không biết rượu là cái gì, vô cùng tò mò, lấy ra một vò ngắm nghía trái phải, Lam Vong Cơ bất ngờ quay lại, doạ nó sợ đến nổi run tay làm rơi suýt vỡ mất một vò, vò rượu rơi xuống đất lăn một vòng đến dưới chân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhặt lên, im lặng một hồi.
Chỉ có lần đó, Lam Vong Cơ phạt Lam Kỳ trồng chuối một canh giờ ở hành lang. Lam Kỳ không hiểu mấy vò rượu đó quan trọng thế nào, nhưng hiểu rõ là không được đụng tới nữa.
Hôm đó, luyện kiếm xong, tận dụng khoảng thời gian Lam Vong Cơ thu dọn, Lam Kỳ trốn trên cây mộc lan trong sân Tĩnh Thất, muốn cho y niềm vui bất ngờ. Khi Lam Vong Cơ đến sân lần nữa, nhìn xung quanh không thấy nó đâu, chỉ nghe thấy một tràng tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu: "Phụ thân, nhìn con nhìn con, mau nhìn con nè!"
Lam Kỳ đã leo tới vị trí rất cao, ôm một đống hoa mộc lan, rải xuống, trong phút chốc cả một cơn mưa hoa rơi xuống, khắp sân thơm ngát mùi hoa mộc lan.
Mà Lam Vong Cơ đứng dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn nó, ánh mắt loé lên nhìn đôi mắt có màu lưu ly nhạt giống y như mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng lưu luyến mà trước giờ nó chưa từng thấy qua. Lúc này Lam Kỳ đột nhiên nhận ra, Lam Vong Cơ không phải là đang nhìn nó.
Phụ thân, thông qua con, người đang nhìn ai vậy?
***
Lam Vong Cơ đang ở Tĩnh Thất phê duyệt bút ký, có môn sinh vội vàng đến báo: "Hàm Quang Quân, Lam Kỳ tiểu công tử đánh nhau với người ta, ngài mau đến xem xem".
Khi Lam Vong Cơ đến từ đường, Lam Kỳ đang quỳ trên mặt đất, vài tiểu đệ tử Lam thị ở bên cạnh khóc bù lu bù loa, Lam Khải Nhân ở phía trước mặt đen xì, cầm thước, râu dựng ngược nhìn chằm chằm.
Thấy Lam Vong Cơ đến, Lam Khải Nhân nói: "Vong Cơ, Kỳ nhi tự mình đánh nhau, làm bị thương sáu vị sư huynh, ta phạt hắn ba mươi thước, ngươi có đồng ý không?"
Lam Vong Cơ chỉ nhìn sang Lam Kỳ, hỏi nó: "Kỳ nhi, là ngươi làm?"
Lam Kỳ trời sinh to gan, nhưng duy nhất chỉ sợ phụ thân của mình, nó cúi đầu, nói: "Dạ ..."
"Vậy thì nên bị phạt" Lam Vong Cơ nói với Lam Khải Nhân.
Sau đó ba mươi thước được thi hành, tiếng kêu la của Lam Kỳ đinh tai nhức óc. Nó đang gào khóc ở trong từ đường, gần như lăn lộn trên mặt đất, Lam Vong Cơ đi tới, nói: "Đến suối nước lạnh trị thương".
"Không!" Lam Kỳ đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào uỷ khuất nói: "Phụ thân, suối nước lạnh quá lạnh, con có thể không đi không".
Lam Vong Cơ khựng lại một chút, mới nói: "Vậy trở về xức thuốc".
"Dạ" Lam Kỳ chống người đứng dậy, nhưng trên lưng trên tay đều là vết thương, quá đau, đảo người một cái mém chút ngã ra, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt, đỡ được nó, sau đó lại buông tay.
"Thân là đệ tử Lam thị, không thể nào không chịu được chút khổ này".
"Dạ"
Phụ thân là chưởng phạt của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hơn nữa là người khắc kỷ thủ lễ nhất, đương nhiên sẽ không dung túng nó, Lam Kỳ tất nhiên biết, cho nên không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ cõng nó về, chỉ đành tự mình đi. Trẻ con bảy tám tuổi, bước chân vốn nhỏ, lúc này bị thương, đi lại càng chậm hơn, Lam Vong Cơ cứ thế duy trì tốc độ đi trước nó cách khoảng ba bước chân, cả chặng đường không nói gì, nhưng Lam Kỳ biết, Lam Vong Cơ cố ý đi chậm để đợi nó.
Trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ thoa thuốc cho nó, Lam Khải Nhân đối với tất cả mọi người đều bình đẳng, nói phải phạt, thì tuyệt đối sẽ không nhẹ tay, đánh đến nỗi trên người đứa trẻ từng vế hằn rướm máu. Thoa thuốc lên, Lam Kỳ nhíu mày "hít hà" một tiếng, cho đến khi cảm giác mát mát lạnh lạnh đó lan ra, cơn đau mới hơi dịu xuống, Lam Vong Cơ không ngừng động tác, nói: "Thúc phụ nghiêm khắc, là vì tốt cho ngươi".
Nó gật đầu, nói: "Dạ".
Lam Vong Cơ lại nói: "Đánh bị thương sáu vị sư huynh?"
Nói đến chuyện này Lam Kỳ lại hứng chí, "Sáu vị sư huynh đó, dở ẹc". Nói và bắt chước bộ dạng ông già lắc lắc đầu, "Đánh quá tầm thường, bình thường nên luyện tập nhiều hơn".
Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ rạng ngời đầy sức sống của nó, không nói lời nào, Lam Kỳ nghĩ không ổn rồi, sao có thể nói chuyện không có quy củ như thế trước mặt phụ thân, cúi đầu nhận lỗi: "Phụ thân, xin lỗi".
"Bình thường luyện kiếm có chăm chỉ không?" Lam Vong Cơ hỏi nó.
"Đương nhiên chăm chỉ!" Kiếm thuật của nó được Lam Vong Cơ tự tay chỉ dạy, thiên tư cũng tốt, bình thường vẫn chăm chỉ tập luyện, những đứa trẻ lớn hơn một chút tất nhiên không thể so sánh được với nó.
Lam Kỳ ngước mắt nhìn qua, không nhận ra cảm xúc của phụ thân, nhưng Lam Vong Cơ chưa bao giờ trách mắng nó, nên hỏi y: "Vậy phụ thân người không giận hay sao?"
"Không có" Lam Vong Cơ tiếp tục thoa thuốc cho nó "Hoạt bát một chút cũng được, nhưng nhớ kỹ là không thể không biết kềm chế".
"Dạ!" Lam Vong Cơ nói thế này, chính là cho phép mình bình thường có thể nghịch ngợm, nó nghĩ, tuy phụ thân ít nói cười, nhưng đối với nó quả nhiên là cực kỳ dịu dàng, không nhịn được nở nụ cười thật tươi.
Lam Vong Cơ lại hỏi nó: "Tại sao đánh nhau?"
Gương mặt tươi cười của Lam Kỳ xụ xuống, nó cúi thấp đầu, thật lâu mới mới: "Bọn họ nói con được nhặt về, không có mẹ ... là con hoang ...."
Những lời trào phúng khó nghe vẫn vang lên bên tai, cho dù là Lam thị có gia quy nghiêm khắc, nhưng con nít nhỏ, không hiểu nhiều đạo lý, mà Lam Kỳ mỗi ngày đều sống chung, thành tích lại ưu tú, đương nhiên sẽ xuất hiện những đứa trẻ có tâm lý ganh ghét.
"Ngươi chẳng qua là được Hàm Quang Quân nhặt về! Tự hào cái gì!"
Không, ta không phải!
"Không phải? Vậy mẹ ngươi đâu! Ngươi ngay cả mẹ cũng không có! Ta nghe người lớn nói, ngươi là được nhặt về!"
"Đúng, nếu ngươi là con ruột của Hàm Quang Quân, tại sao không được ở trong Tĩnh Thất! Ngươi chỉ là đứa con hoang không có mẹ!"
Không! Không phải! Nhưng ở nơi sâu nhất trong lòng vẫn luôn có một giọng nói chất vấn nó, có đúng là không phải không? Cho dù phụ thân dịu dàng với nó, đại bá và thúc tổ phụ đối xử rất tốt với nó, nhưng mẹ nó đâu? Tại sao chưa từng có ai nhắc đến? Người này giống như là trước giờ chưa từng tồn tại vậy. Không phải là nó chưa từng hoài nghi, chưa từng băn khoăn, nhưng nó không dám hỏi ra lời, nó sợ biết được đáp án.
Bàn tay Lam Vong Cơ đang xức thuốc cho nó chợt khựng lại một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng qua, rõ rõ ràng ràng nói với nó, "Kỳ nhi, con là con ruột của ta".
Nghe được điều này Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cánh tay đang được bôi thuốc siết chặt thành quyền bên người, ánh mắt loé lên, lấy hết can đảm, lại hỏi: "Vậy mẹ con đâu?"
Câu hỏi này, lẩn quẩn trong lòng nó từ rất lâu rồi, cuối cùng đã hỏi ra khỏi miệng.
Lam Vong Cơ dường như không bất ngờ gì, bình đạm trả lời nó: "Chết rồi".
Lam Kỳ chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều đông cứng lại, Lam Vong Cơ thả tay nó xuống, đứng dậy rời đi một lúc, khi trở lại thì ôm theo một hộp gỗ, y mở hộp gỗ, lấy ra một cuộn giấy đưa cho Lam Kỳ.
Lam Kỳ nhận lấy, trải tờ giấy ra, người trong bức vẽ mặt mày tươi cười, khoé môi cong lên, thật sự xứng danh là đẹp trai rạng ngời, ngay cả còn nhỏ như nó, nhưng nó vẫn có thể nhìn ra, mình có diện mạo rất giống với người đó. Nó vẫn luôn học hội hoạ thư pháp với Lam Vong Cơ, tất nhiên là nhìn ra bức vẽ này do phụ thân tự tay vẽ, có thể khắc hoạ tỉ mỉ một người như thế này, nghĩ chắc chắn là đã sớm khắc sâu dung nhan người đó vào trong lòng, mà chỗ lạc khoản (ký tên),có bút tích của phụ thân, viết một chữ "ANH".
Lam Vong Cơ khẽ thở dài, nói: "Đây là cha của ngươi". Sau đó lại lấy từ trong đó ra một chiếc chuông bạc, chuông bạc vừa được đặt vào tay Lam Kỳ lập tức vang lên tiếng leng keng, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng êm tai, Lam Vong Cơ lại nói: "Đây là di vật cha ngươi để lại cho ngươi".
Ngày đó, Lam Kỳ biết cha của mình chính là đại ma đầu trong truyền thuyết, Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, biết tên ban đầu của mình: DI, cũng biết tại sao không ai nhắc đến những gì liên quan đến mẫu thân nó.
Người này, từ tiên môn bách gia đến người dân bình thường, không ai không biết, biết bao nhiêu truyền thuyết sách ảnh, đều khắc hoạ ra là một kẻ không có việc xấu nào không làm, là một cuồng ma khát máu thích chém giết, và người này là cha của nó ư?
Lam Kỳ ôm bức hoạ đó, trong lòng cực kỳ khẩn trương, hỏi: "Cha, là người xấu phải không?"
Cơn gió nhẹ thổi qua, cùng với tiếng chuông rung lên nhẹ nhàng, lần đầu tiên trong ấn tượng Lam Vong Cơ xoa đầu nó một cách dịu dàng như thế, ánh mắt nhu hoà nhưng kiên định nói với nó: "Cha của ngươi hắn rất tốt, là người tốt nhất trên thế giới".
Cuối cùng Lam Kỳ cũng hiểu được những ánh mắt dịu dàng của phụ thân nó, là đang nhìn ai.
Năm đó, Lam Vong Cơ dẫn Lam Kỳ trước giờ chưa từng ra khỏi sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, đi đến một vùng núi hoang dã của Di Lăng, dưới chân núi xây một bức tường cao khắc đầy chú ngữ, tiếp tục đi vào sâu hơn một chút, có hai con thú bằng đá trấn giữ hai bên, Lam Kỳ đã đọc thấy trong sách, những thứ này đều là dùng để trấn âm khí diệt tà quỷ trên núi, ngọn núi này cũng cực kỳ quái lạ, cây cối trên núi đều có màu đen, từng cơn gió âm khí thổi qua, Lam Kỳ không khỏi có chút sợ hãi, túm chặt lấy tay của Lam Vong Cơ, "Phụ thân ..."
Lam Vong Cơ dẫn nó lên trên núi, nhà ở trên núi hầu hết đều đã bị thiêu cháy đổ nát, hoặc là bị đập vỡ, sau đó trải qua mưa gió tàn phá, cả một vùng tan hoang. Nơi này rõ ràng càng lạnh hơn, rừng cây vang lên xào xạc, giống như tiếng quỷ khóc thét gào.
Lam Vong Cơ không nói một câu, đi đến một nơi kêu nó quỳ lạy, dâng hương, sau đó tự mình mở một vò rượu, rưới tế lên mặt đất.
Ngày hôm đó, Lam Kỳ biết nơi này là Loạn Tán Cương, nơi cha nó từng sinh sống, biết rằng mỗi năm vào thời gian này phụ thân luôn mua hai vò rượu, một vò cúng tế, một vò giấu dưới sàn nhà Tĩnh Thất.
Vài ngày sau, phụ thân đặt tên tự cho nó: Niệm Tích. Lam Kỳ nghĩ, phụ thân nhớ cha rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]