Chương trước
Chương sau
Lam Vong Cơ nhấc đầu gối, bế người nọ lên, triệu Tị Trần, ngự kiếm mang Nguỵ Vô Tiện rời khỏi nơi đó. Bách Phượng Sơn thật ra rất rộng lớn, là khu vực săn bắn lớn nhất của tiên môn, Lam Vong Cơ bay một lúc, tìm thấy một hang động hẻo lánh và kín đáo, xác định gần đó không có con mồi nào, mới ẵm người đi vào trong.

Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng hạ cấm chế, Lam Vong Cơ cũng dán một lá bùa cách âm, gần như là cùng lúc, Lam Vong Cơ đặt Nguỵ Vô Tiện tựa vào một vách đá, hai người hôn nhau.

Sợ vách đá lồi lõm không bằng phẳng làm đau hắn, Lam Vong Cơ lấy tay kê sau đầu hắn, cẩn thận bảo vệ, thêm chút lực đạo hôn hắn thật nồng nàn tha thiết.

Trong đầu một mảnh mơ hồ, hắn hít thật sâu mùi hương của Lam Vong Cơ, tim rung động đến nỗi không thể kềm chế. Cánh môi trằn trọc hôn lên, trao đổi nước bọt trong miệng, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, Lam Vong Cơ công thành đoạt đất trong khoang miệng hắn, y dùng lưỡi quấn lên, ra sức mút lấy.

Bị hôn đến mềm nhũn, nhưng một phút cũng không muốn ngừng lại, tay cũng không thành thật sờ soạng khắp ngực Lam Vong Cơ, lôi kéo xộc xệch quần áo vốn được mặc hết sức nghiêm chỉnh của Lam Vong Cơ. Để đáp lại, Lam Vong Cơ thành thục cởi đai lưng của hắn, tà áo mở ra, vùng ngực trắng nõn bày ra trước mắt, Nguỵ Vô Tiện thật sự quá gầy rồi, xương sườn đều lộ hết cả ra, Lam Vong Cơ nhìn thấy rất đau lòng.

Lam Vong Cơ đưa tay sờ lên, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lúc này, chỉ cần bị y chạm vào là cảm thấy kích thích không chịu nổi, đầu vú hồng hào bị cấu véo đến cương cứng và nhanh chóng bật nảy lên.

"Ưm..." Nguỵ Vô Tiện không chịu nổi phát ra âm thanh, gấp gáp chụp lấy tay Lam Vong Cơ sờ lên vùng ngực mình, bàn tay có vết chai mỏng hơi thô ráp đó xoa nắn đầu vú nhỏ non mềm, kích thích đến nỗi cả người hắn đều run lên. Lam Vong Cơ toại nguyện cho hắn, tiếp tục chơi đùa trên ngực hắn, đầu vú mẫn cảm bị người nọ xoa nắn mạnh bạo, một trận ngứa ngáy chạy thẳng đến bụng dưới, nhưng không giải toả được, hắn đành hít một hơi căng bụng dưới lên, muốn kềm lại, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được cảm giác khó chịu càng lúc càng lan tràn.

"A ... A ..." Hắn gần như khóc nấc lên, há miệng kêu to, nước bọt không nuốt kịp tràn ra khoé miệng, tấm vải đen bịt mắt đã bị nước mắt thấm ướt, Lam Vong Cơ thấy hắn khó chịu, đưa tay tháo ra cho hắn, dải lụa tuột xuống, đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện bao phủ một tầng hơi nước, sáng lấp lánh nhìn y, vẻ mặt có chút uỷ khuất, thanh âm lại nũng nịu cất tiếng: "Lam Trạm ... ngươi nhẹ một chút ... Á!"

Vừa mới được người ta van xin, nhưng Lam Vong Cơ không chỉ phớt lờ, còn cúi đầu cắn lên đầu vú hắn, hung hăng day cắn núm thịt nhỏ cực kỳ mẫn cảm của hắn, đầu lưỡi trơn ướt liếm vòng tròn xung quanh quầng vú, làm cho hai chân Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, chỉ đành dùng tay bấu víu bờ vai Lam Vong Cơ, cực kỳ cố gắng mới có thể chống đỡ được thân mình.

Biết hắn đứng không nổi, Lam Vong Cơ một tay giữ lấy sau thắt lưng hắn, cho hắn mượn lực để chống đỡ, một tay cởi chiếc áo đã tuột xuống treo lơ lửng từ lúc hai người điên cuồng lôi kéo, ném sang một bên, miệng không chút lưu tình, một đường gặm cắn, bắt đầu từ đầu vú hắn lan dần ra bên ngoài, để lại những vết tích và dấu răng rõ ràng.

Cảm nhận được Lam Vong Cơ đang hăng hái cày bừa trước ngực mình, thấy hơi đau, nhưng âm thanh hắn rầm rì phát ra cũng không biết là khó chịu hay thoải mái. Mái tóc đen của Lam Vong Cơ xoã xuống, theo động tác của y nhẹ nhàng phất qua ngực Nguỵ Vô Tiện, gây ra một trận ngứa ngáy khiến hắn hưng phấn không dứt. Mạt ngạch trắng tinh kia của y cũng rơi xuống theo mái tóc, trông cực kỳ nổi bật, Nguỵ Vô Tiện vô thức đưa tay, kéo sợi mạt ngạch đó xuống.

Trước trán đột nhiên trống trải, Lam Vong Cơ nhận ra mạt ngạch đã bị người nọ tháo xuống, dừng lại động tác đang làm trên ngực Nguỵ Vô Tiện, ngước đôi mắt nhạt màu ngây ngẩn nhìn hắn, nhất thời không nói một lời gì.

Nguỵ Vô Tiện hiếm khi nhìn thấy Lam Vong Cơ có vẻ mặt có chút ngây ngốc, vì thế khẽ cười, cầm mạt ngạch trong tay lắc lắc trước mặt y, nói: "Lần nào cũng chỉ có ta tháo ra cho ngươi thật không công bằng nha. Ta không cởi được quần áo của Hàm Quang Quân, ta tháo mạt ngạch cho ngươi, cũng được đi ha".

Rõ ràng không có gì, Lam Vong Cơ lại nhìn ra ý tứ trêu chọc, đôi mắt nhạt màu cứ thế nhìn hắn chằm chằm, không làm gì cả, một lúc lâu sau, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu lo lắng rằng mạt ngạch này không lẽ có liên quan gì đó, tháo xuống thì Lam Vong Cơ sẽ bị ngốc chăng, mở miệng kêu một tiếng: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ không nói hai lời, chỉ chụp lấy cánh tay đang cầm mạt ngạch của hắn, nhanh chóng kéo cánh tay kia qua, dùng mạt ngạch trói hai tay lại với nhau.

"Ơ? Này!" Không đợi Nguỵ Vô Tiện kịp phản ứng, Lam Vong Cơ kéo mạt ngạch mang theo hắn đi vào trong hang động. Không gian trong hang động này không lớn, may mắn là địa hình khá bằng phẳng, nhưng mặt đất không tránh khỏi có những gờ đá nhỏ mấp mô.

Lam Vong Cơ cởi hết áo của mình, trang phục Cô Tô Lam thị rườm rà phức tạp, mặc trên người hết lớp này đến lớp khác, vì vậy bình thường không nhìn thấy, cơ bắp săn chắc và cân đối của Lam Vong Cơ, làn da trắng nõn, càng lộ rõ những đường nét hoàn mỹ. Cảm thán rằng vóc dáng Lam Vong Cơ cũng quá chuẩn đi, Nguỵ Vô Tiện hâm mộ nuốt xuống một miếng.

Không để ý đến tiểu tâm tư của hắn, Lam Vong Cơ lấy một lớp áo trong trải lên mặt đất, đẩy Nguỵ Vô Tiện xuống đó.

Vốn mới vừa rồi bị y làm đến mức chân vẫn còn mềm, bây giờ đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, Nguỵ Vô Tiện không trụ được, ngã xuống đất, mặc dù Lam Vong Cơ đặc biệt bố trí, nhưng nói cho cùng không thể bằng cái giường, bị đập xuống hơi bị đau, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày kêu lên: "Ngươi làm gì vậy! Đau quá!"

Khi hắn xoay người lại, thì Lam Vong Cơ đã phủ lên trên người hắn, bị đôi mắt nhạt màu đó nhìn thẳng chăm chú, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc quên mất mình định mắng Lam Vong Cơ cái gì, hắn chỉ nghĩ, Lam Vong Cơ sắp hôn hắn rồi.

Hai đôi môi chạm vào nhau, Lam Vong Cơ quấn lấy chiếc lưỡi lanh lợi của hắn, Nguỵ Vô Tiện bị trói tay, chỉ có thể vòng qua cổ Lam Vong Cơ, lồng vào sát nhau, tham lam hít hà mùi thơm trong hơi thở của Lam Vong Cơ. Hai chân tự nhiên quắp vào bên hông y, ngực kề ngực, trong lúc hôn nhau khẽ rung động, đầu vú đứng sựng như có như không cạ vào lồng ngực Lam Vong Cơ, khiến cho hắn càng thêm cực kỳ sảng khoái, bật ra những tiếng rên rỉ thoả mãn.

Làn da Nguỵ Vô Tiện nóng rực, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, sờ lên vừa ướt vừa trơn. Tay Lam Vong Cơ vuốt dọc theo đốt sống lưng của hắn, thẳng một đường sờ xuống dưới, trượt vào trong quần của hắn, xoa nắn cặp mông, là nơi duy nhất trên cơ thể có chút thịt. Người dưới thân vặn vẹo thân mình mà hưởng thụ, tình dịch liên tục chảy ra không ngừng ở đáy quần, vừa hôn vừa thở hổn hển, lời nói đứt quãng không thành câu, "Lam ... Trạm, Á! Không được! Cái quần ..."

Biết hắn lo lắng điều gì, Lam Vong Cơ đưa tay, kéo quần hắn xuống, tuột khỏi đôi chân thon dài, Nguỵ Vô Tiện phối hợp co đầu gối lên, để y càng dễ dàng cởi hết cả quần dài lẫn khố tử (quần lót) của hắn. Lam Vong Cơ ném quần của hắn sang một bên, lại từ từ sờ soạng từ đùi lên tới bẹn, vỗ mạnh vào bẹn của hắn, để lại dấu tay rõ ràng.

Lần nào xuống tay cũng thật là nặng, nhưng trong lòng hắn lại sảng khoái, tính khí giữa hai chân đã hơi ngẩng cao đầu, lỗ chuông tiết ra một chút dịch trong suốt. Vật đó của Lam Vong Cơ chống vào người hắn, có thể cảm nhận được vật đó cũng hơi hơi rung động, cách một lớp quần cọ cọ vào hắn, xúc cảm nóng bỏng khiến cho vùng bụng dưới Nguỵ Vô Tiện co thắt một trận, suýt chút nữa đã bắn ra.

Nguỵ Vô Tiện gian nan kêu "Ưm..." một tiếng, cố gắng kềm chế, hai chân cặp vào hông Lam Vong Cơ, ngón chân trắng nõn móc vào khố tử của Lam Vong Cơ, tuột xuống lớp ngăn cách cuối cùng đó. Vật màu đỏ tía đều đã căng trướng đó của cả hai không còn gì che chắn, trần trụi áp sát vào nhau, đều cảm thấy đối phương nóng bỏng khủng khiếp, lòng bàn tay to rộng của Lam Vong Cơ sờ đến, cầm cả hai cái ấy chung với nhau, vuốt ve lên xuống, quy đầu cạ vào quy đầu, bị nắm chặt sát nhau, Nguỵ Vô Tiện cảm giác giống như hắn bị quy đầu to lớn đó hôn một cái, vốn đang cố gắng kềm chế, làm như vầy thế là trực tiếp phun ra, bắn đầy bụng dưới Lam Vong Cơ.

Bạch trọc đặc sệt trượt xuống khỏi cơ bụng Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhìn một cái liền dời mắt đi, cảm thấy quá xấu hổ, điều may mắn duy nhất là hắn đã kéo khố tử của Lam Vong Cơ xuống rồi, nên không làm dơ quần áo của y.

Lam Vong Cơ cũng cởi hẳn khố tử của mình ra, vứt qua một bên, đưa tay tách hai chân Nguỵ Vô Tiện rộng ra, để tiểu khẩu bí ẩn đó lộ ra ngoài. Thân thể bị kích thích lâu như thế, mới vừa rồi lại xuất ra, tiểu huyệt đó sớm đã thèm khát không chịu nổi, tình dịch chảy thành mảng lớn, thấm ướt chiếc áo trắng thành một đốm mờ mờ.

Tiểu huyệt đó lộ ra trong không khí lúc khép lúc mở, cái miệng nhỏ hồng hào giống như đang thở gấp, ngón tay Lam Vong Cơ vừa đưa vào, là bị hút lấy vào bên trong, muốn y đi vào sâu hơn. Nhưng Khôn Trạch trong kỳ mưa móc, mong đợi nhiều hơn, không phải chỉ là ngón tay thôi.

Nguỵ Vô Tiện thở phù một hơi, hổn hển nói: "Lam Trạm, không muốn ngón tay, ngươi đi vào đi, Á ...."

Lam Vong Cơ cúi xuống hôn hắn một cái, nhẫn nhịn nói: "Không được, ngươi sẽ bị thương".

"Ưm!" Nguỵ Vô Tiện không ngừng lúc lắc đầu, biết hắn gấp chịu không nổi, Lam Vong Cơ hôn lên môi hắn, an ủi hắn, thêm ngón tay nữa, mô phỏng động tác ra vào của tính khí, từ từ mở rộng huyệt khẩu.

Cho đến khi cảm thấy huyệt khẩu đủ mềm rồi, người Nguỵ Vô Tiện cũng bị y hôn đến gục ngã trên mặt đất, Lam Vong Cơ mới nắm lấy bắp chân hắn, kéo cả người cao lên, đưa thứ của mình vào trong huyệt khẩu.

"Á! A a .... Á ..." tiền hí làm đủ, Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy khó chịu một chút nào, lúc Lam Vong Cơ đi vào, trong lòng hắn chỉ có cảm giác thoả mãn vì được Càn Nguyên lấp đầy, tiếng kêu cũng tràn đầy hưởng thụ.

Vách thịt trơn ướt bên trong hút lấy vật kia của Lam Vong Cơ, đột ngột hơi run rẩy, y vốn cực kỳ nhẫn nại đợi Nguỵ Vô Tiện thích ứng, hiện giờ vách thịt ấm áp này hút lấy khiến y mất khống chế. Lam Vong Cơ hừ nhẹ một tiếng, không còn quan tâm gì khác nữa, tận lực tấn công vào bên trong hắn, bàn tay đang nắm bắp chân Nguỵ Vô Tiện dùng lực đến nỗi để lại từng dấu ngón tay.

Thứ trong người hắn giống như một cây thiết lạc nóng bỏng, mỗi một lần đâm vào đều đâm đến thật sâu, với hình dạng hơi cong lên đó, trong lúc ra vào đều cọ qua điểm mẫn cảm nhô lên kia của hắn, cảm giác tê ngứa truyền khắp toàn thân, hắn bị đỉnh đến sảng khoái thẳng tận đáy lòng, hai tay bất lực vẫn bị trói, muốn nắm lấy thứ gì đó để chậm lại một chút mà không được, thoải mái cong cả người lên, ngửa cổ la to.

Tiếng da thịt va đập, tiếng la hét vang vọng giữa các vách đá, quanh quẩn bên tai, khiến Nguỵ Vô Tiện đỏ bừng cả mặt, lỗ tai Lam Vong Cơ cũng đỏ. Cùng với hương thơm hoa sen đỏ ở khắp nơi, người trước mắt nhuốm đầy sắc dục, toàn thân ửng hồng, vẻ đẹp tiêu hồn thực cốt.

Cảm nhận được mạch đập run rẩy trong cơ thể, Nguỵ Vô Tiện thả lỏng người, định mở cung khẩu, nghênh đón cự vật của Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ cắn chặt răng, rút tính khí ra ngoài, đưa tay vuốt vài cái, bắn lên bụng dưới Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vẫn thở hổn hển, khó hiểu nhìn y, Lam Vong Cơ đưa tay cởi mạt ngạch trên tay hắn, nói: "Có lẽ sẽ vượt qua được lần này, hôm nay đi săn trở về, nhớ uống thuốc".

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngác nhìn y, nhưng sau khi Lam Vong Cơ nói xong, đứng dậy muốn rời đi, hắn định nhổm dậy giữ y lại, nhưng chân vẫn mềm nhũn ngã ngồi trở lại. Đập xuống đất vang lên một tiếng rõ ràng, Nguỵ Vô Tiện bị ăn đau, kêu to lên.

Sợ hắn ngã, Lam Vong Cơ vội vàng chạy tới xem hắn, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cơ hội, thuận thế kéo y đè xuống đất, xoay người một cái ngồi lên người Lam Vong Cơ.

"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ vì quan tâm hắn nên mới lọt vào bẫy, giọng không tránh khỏi hơi cao lên một chút.

Nguỵ Vô Tiện lại giật lấy mạt ngạch bảo bối đó, quấn vào tay mình, cúi đầu hôn lên khoé môi y, thở ra hỏi y: "Tại sao không giống những lần trước, hử?"

Hậu huyệt của hắn vì Lam Vong Cơ rút ra đột ngột, tình dịch trào ra, hiện giờ hắn cọ lên hạ thể Lam Vong Cơ, làm cho giữa hai chân Lam Vong Cơ trơn ướt chèm nhẹp. Một trận vừa rồi của hai người, khiến toàn thân mướt rượt mồ hôi, lại còn phóng tinh lên người nhau, lúc này dán vào một chỗ, làm cho cả hai đều dính nhớp không chịu nổi.

Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn mông đùi hắn, đều là những chỗ mới vừa nãy hắn bị té đập xuống đất, mở miệng nói: "Ngươi bây giờ hết kháng thuốc rồi, nên uống thuốc mới tốt".

Nguỵ Vô Tiện bất mãn hừ một tiếng, dụi đầu nguầy nguậy vào cổ y, dán sát và thổi khí vào tai y, "Nhưng ta muốn ngươi đi vào, Lam Trạm ..."

Hơi thở ấm áp đi vào trong tai, đánh thẳng tới tim Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thấy tai y hơi ửng hồng, nhẹ nhàng cắn lên. Giữa hai chân trơn ướt dinh dính chà lên vật ấy của Lam Vong Cơ, cảm thấy vật ấy lại cương to một lần nữa, Nguỵ Vô Tiện khe khẽ cười, nói: "Hơn nữa cái ấy của Hàm Quang Quân, căn bản không mềm xuống đúng không".

"Nguỵ Anh, ngươi không tỉnh táo".

Nguỵ Vô Tiện hung hăng cắn một cái lên môi y, ngẩng đầu nhìn chằm chằm y: "Ai nói?" Một tay dùng lực nắm chặt lấy hạ thể Lam Vong Cơ, nói: "Nói cho ngươi biết, ta cực kỳ tỉnh táo!"

Nói rồi hắn nhấc người lên, cầm vật đó của Lam Vong Cơ để ngay huyệt khẩu của mình, dùng sức ngồi xuống, nuốt lấy toàn bộ.

"A! A ..." Một cú đi vào quá sâu, hắn trầy trật đến mức phải hét to lên, mới vừa xâm nhập hắn đã cảm thấy toàn thân mềm rũ ra, hai tay chống trên cơ bụng Lam Vong Cơ, thứ chạm vào chính là bạch trọc mà hắn vừa tiết ra trước đó, ướt ướt dính dính đầy trên bụng Lam Vong Cơ, trong miệng lầm rầm gọi tên y: "Ưm ... Lam Trạm, Lam Trạm ..."

Mặc dù hắn mới vừa châm lửa, nhưng cuối cùng lần nào Lam Vong Cơ cũng là người dẫn dắt, hắn căn bản không biết phải làm gì mới đúng. Lam Vong Cơ nhìn hắn đỏ bừng cả mặt, giọng nói cũng đều trở nên đáng thương, trong lòng đương nhiên không nhịn nổi.

Nhưng mà Nguỵ Anh, ngươi có thực sự tỉnh táo không?

Những lời Nguỵ Vô Tiện nói trong kỳ mưa móc, vài phần thật, vài phần giả, y thực sự không cách nào phân biệt. Ánh sáng lờ mờ trong hang động, che giấu một tia đau khổ của Lam Vong Cơ, y chậm rãi mở miệng, hỏi hắn: "Nếu hôm nay không gặp được ta, hoặc ngay từ đầu không phải là ta, Nguỵ Anh, ngươi sẽ làm gì?"

Lúc này, Nguỵ Vô Tiện mới hiểu được Lam Vong Cơ đang vướng mắc điều gì, hoá ra là y nghĩ mình như thế, khiến hắn không thể không nổi giận lên, đôi mắt sáng long lanh mang theo chút hung dữ, "Ngươi xem ta là cái gì hả, tuỳ tiện thấy một Càn Nguyên là dạng chân ra sao? Ta luôn luôn chỉ gọi có ngươi tới!"

Ngay cả lần đầu tiên mơ màng đến mức không còn lý trí, Nguỵ Vô Tiện từ đầu đến cuối chỉ gọi một mình Lam Vong Cơ.

Mạt ngạch trắng tinh đung đưa ở cổ tay người nọ, tất cả đều khiến cho người ta ý loạn tình mê, ánh lửa loé lên trong mắt Lam Vong Cơ, vì thế đỡ thắt lưng hắn, cho hắn mượn lực, để chuyển động lên xuống.

Tư thế này khiến Lam Vong Cơ có thể đi vào sâu hơn, vài lần lên xuống đã đâm mở cung khẩu của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cố ý đâm lên một cái, đem vật ấy của mình chôn sâu vào. Cung khang cuối cùng đã nghênh đón vật mà hắn đòi hỏi, Nguỵ Vô Tiện khao khát thít chặt hậu huyệt, vách thịt quấn lấy, làm như muốn khoá chặt Lam Vong Cơ bên trong thì mới chịu.

"Thả lỏng, Nguỵ Anh". Lam Vong Cơ bị hắn khoá rất chặt, muốn di chuyển nhưng lại sợ làm hắn bị thương, khó chịu đến mức phải lên tiếng.

"Ta, ta làm không được" tư thế cưỡi ngựa chôn rất sâu, nhưng người ngồi trên cũng rất là mất sức, Nguỵ Vô Tiện mới vừa di chuyển vài lần đã kiệt sức, bây giờ muốn động cũng động không nổi.

Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, kéo hắn nằm xuống, dịu dàng hôn hắn. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng hắn, một tay đưa xuống chỗ tương liên của hai người, xoa ấn huyệt khẩu của hắn. Dần dần làm cho hắn mềm người ra, hôn đến khi hắn thả lỏng, mới bắt đầu di chuyển, đi vào cung khang của Nguỵ Vô Tiện, điên cuồng thảo phạt ở bên trong.

"Ô a, a ha ..." đến khi Lam Vong Cơ buông ra, Nguỵ Vô Tiện phải há to đôi môi bị hôn đến sưng đỏ để thở hổn hển, thân thể lắc lư theo động tác của Lam Vong Cơ, hưởng thụ cực khoái do vật ấy của Càn Nguyên mang lại cho mình, thoải mái ngẩng đầu lên, chảy cả nước mắt.

Tuyến thể sau gáy truyền đến mùi thơm mê người, chiếc cổ mảnh mai ở ngay trước mắt Lam Vong Cơ, hầu kết trượt lên trượt xuống trong khi thở, Lam Vong Cơ dán môi lên, hôn lên hầu kết, liếm cắn mút một hồi.

Nơi yếu ớt bị người ta nắm giữ, trong lòng Nguỵ Vô Tiện khẩn trương, nhưng thân thể càng thêm hưng phấn, tình dịch trong cung khang càng tràn trề, theo động tác ra vào của Lam Vong Cơ, trào hết ra ngoài.

Hạ thể cả hai người đều ướt át trơn tuột, Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo thắt lưng, cật lực ra vào, Lam Vong Cơ tăng tốc một trận, mạnh mẽ đâm vào cung khang của hắn, đem toàn bộ bạch trọc bắn vào bên trong. Gốc trụ phình ra thành nút kết, khóa chết tại cung khẩu.

Cung khang căng đầy ắp, Nguỵ Vô Tiện không còn chút sức lực nào, nhưng chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn. Lam Vong Cơ để hắn nằm dài trên người mình thở hổn hển, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, tay vuốt ve dịu dàng lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu mơ mơ hồ hồ, thất thần chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.