"Vong Cơ? Vì sao dừng lại?" Lam Hi Thần vốn cùng Lam Vong Cơ đi chung, nhưng Lam Vong Cơ hiếm khi dừng lại đứng ngẩn người ra.
Lam Vong Cơ chỉ về phía trước, nói: "Huynh trưởng, là hoa sen đỏ".
Trong hồ sen trước mặt trồng một mảng sen đỏ, hoa sen đa phần là màu trắng hoặc hồng, mà mảng sen này đỏ rực rỡ như lửa, thật sự là rất hiếm gặp. Lam Hi Thần thấy ánh mắt y nhu hoà, hết sức chăm chú ngắm nhìn, cũng hiếm khi Lam Vong Cơ xuất hiện thần thái như vậy, mới hỏi: "Ngươi thích hoa sen đỏ?"
Lam Vong Cơ nhìn qua, hơi ngập ngừng, vẫn gật đầu, "Dạ".
Từ nhỏ Lam Vong Cơ lúc nào cũng trong dáng vẻ lạnh lùng, không vui không buồn, biểu tình hiện giờ người khác có lẽ không nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng Lam Hi Thần là người hiểu rõ đệ đệ này nhất. Ánh mắt Lam Vong Cơ bây giờ, là ánh mắt mà hắn chưa từng thấy qua, có thể nói là si mê hiếm thấy, hắn không biết Lam Vong Cơ thích hoa sen đỏ như vậy, vì thế cười lên: "Đúng là hiếm thấy, hay là hái hai cành mang về?"
"Không", Lam Vong Cơ từ chối, không nói thêm gì, cùng Lam Hi Thần đi tiếp.
Hắn chỉ có thể đoán được chút chút tâm tư của y, thấy Lam Vong Cơ nói không muốn, cũng không nói tiếp, lại hỏi thăm đến sự việc kỳ lạ gần đây, "Vong Cơ, hôm trước ta đi ngang qua Tĩnh Thất, thấy ngươi dán bùa cách âm, có việc gì?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-tu-quy-mong-nho-tro-ve/2558806/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.