Khi mở mắt ra lần nữa, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình đã hồi phục, đầu cũng không còn choáng váng nữa, toàn thân cảm thấy sảng khoái không ít. Vừa ngồi dậy thì nhìn thấy Lam Vong Cơ bưng một cái đĩa đi vào, có lẽ không nghĩ là hắn đã tỉnh dậy, ánh mắt dường như có chút ngập ngừng, rất nhanh lại bình thường, lên tiếng hỏi: "Tỉnh rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy thứ y cầm vào là thức ăn thì cũng không nghĩ nhiều, giọng nói tràn đầy vui vẻ: "Hàm Quang Quân thật là hiểu lòng người, ta đang đói đây". Đứng dậy rửa mặt qua loa một hồi rồi ăn ngấu nghiến.
Lam Vong Cơ không nhiều lời, ngồi một bên an an tĩnh tĩnh, từ sau khi được hiến xá trở về hắn luôn nhìn thấy tình trạng này, hắn vẫn không hiểu được Lam Vong Cơ nghĩ gì như trước, nhưng Lam Vong Cơ của hiện tại khiến hắn cảm thấy cực kỳ quái lạ, cho dù hắn giở trăm phương nghìn kế gì, Lam Vong Cơ cũng không bài xích hay ngăn cản hắn như đời trước. Nếu không phải hôm qua kỳ mưa móc của hắn tới mà Lam Vong Cơ vẫn dùng lễ nghĩa đối xử với hắn, thì hắn phải nghi ngờ rằng Lam Vong Cơ có ý nghĩ quá phận gì đó với Mạc Huyền Vũ.
Cho nên vừa ăn vừa len lén nhìn y, nhưng khi ánh mắt vừa chạm nhau lại lập tức nhìn sang chỗ khác, thầm nghĩ lại cảm thấy không đúng, chỉ là bị Lam Vong Cơ nhìn một cái, tại sao mình phải tránh. Trong khi hắn đang ở đó tự mình đấu tranh nội tâm, Lam Vong Cơ thấy hắn ăn gần xong, cầm lọ thuốc nhỏ trên tủ thấp đầu giường, để trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Uống thuốc".
Nguỵ Vô Tiện "Ờ" một tiếng, cảm thấy mất hứng, lại bắt đầu giở trò, nói: "Ta nói nè, Hàm Quang Quân, ngươi dùng lễ nghĩa đối xử với Khôn Trạch như vậy sao?"
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lam Vong Cơ, hắn lại nháy mắt mỉm cười với Lam Vong Cơ: "Chúng ta một Càn Nguyên một Khôn Trạch, không còn cách nào khác để đối phó với kỳ mưa móc à?"
Thành thật mà nói giọng điệu khi nói câu đó lúc này của Nguỵ Vô Tiện, tự hắn cũng cảm thấy mình thiếu đánh, như vậy Lam Vong Cơ còn có thể nhịn sao? Vẫn không đuổi hắn ra ngoài sao? Nhưng Lam Vong Cơ chỉ bình tĩnh lạnh lùng, mở một lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc đưa đến miệng hắn.
"Hả hả!! Ơ???"
Phải nói lần này thực sự Nguỵ Vô Tiện không biết làm gì nữa, hắn kinh ngạc vì Lam Vong Cơ lại là người làm ra việc như thế?!!! Không phải đã bị đoạt xá rồi chứ!
***
Hắn ngủ gần như cả ngày, đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, thời gian vẫn còn rất sớm, Nguỵ Vô Tiện ầm ĩ cãi cọ không chịu vào, vẫn mưu toan nói những lời xằng bậy với Trạch Vu Quân nên bị cấm ngôn, sau khi dùng hết tất cả các thể loại phương pháp nhưng vẫn thất bại, và bị người ta kéo vào Tĩnh Thất.
Thời niên thiếu hắn từng nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đương nhiên biết Tĩnh Thất là phòng ngủ của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mang hắn tới phòng ngủ của mình, cũng không nói tại sao, bỏ hắn ở đó rồi rời đi. Nhưng cũng không hạ cấm chế, bất quá Vân Thâm Bất Tri Xứ có kết giới, không có ngọc lệnh thông hành của Lam gia thì căn bản không ra khỏi sơn môn được.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi bất lực, không có việc gì làm đành quan sát bên trong căn phòng này. Tĩnh Thất rất rộng rãi, nhưng đồ đạc lại ít một cách ngạc nhiên, vừa vào cửa là một tấm bình phong, sau tấm bình phong là giường ngủ, tủ quần áo ở một bên, được làm bằng gỗ gụ, có khắc hình vân văn dọc theo các cạnh tủ, ngược lại thẩm mỹ không tồi.
Phía cạnh bên kia của tấm bình phong là một khu vực nhỏ, một kệ sách một án thư, Lam Vong Cơ vừa rồi tháo đàn Vong Cơ xuống, hiện giờ đặt lên trên đó, trên tường treo một bức vẽ thư pháp, thể hiện sự trang nhã, cực kỳ phù hợp với khí chất của Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện bước qua, cây đàn cổ thất huyền màu đen in bóng dưới ánh nến, phát ra ánh sáng trầm ổn, tua rua màu trắng nằm ngay bên hông, càng lộ ra vẻ bắt mắt. Hắn đưa tay qua, khẽ vuốt ve chải xuôi tua rua cho dần dần thẳng thớm, nhưng vô ý giẫm lên một chỗ sàn nhà, cảm giác hơi kỳ lạ.
Hắn ngồi xuống gõ gõ, tiện tay nâng mảnh sàn nhà đó lên, quả nhiên bên dưới rỗng, Lam Vong Cơ thế mà lại giấu mấy vò Thiên Tử Tiếu, trong phòng ngủ của mình!
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng hắn lại tham lam nhiều hơn, mở nắp uống ngay vài ngụm. Rượu ngon, thật sự là rất ngon, đã rất lâu rồi không uống rượu này, hắn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, trừ mấy năm đã chết không tính, thì dường như cũng không lâu lắm, nhờ phúc của ai đó, hắn vẫn có thể uống Thiên Tử Tiếu ở Loạn Tán Cương.
Rượu là rượu ngon, nhưng hắn thật sự không thể nào ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ nghĩ đến hơn ba ngàn điều trên tấm bia gia huấn trước sơn môn, không, hiện giờ là hơn bốn ngàn điều, hắn đã thấy sợ, hắn phải đi trộm ngọc lệnh thông hành mới đi được. Uống rồi lại uống, đột nhiên một ý tưởng loé lên, Vân Thâm Bất Tri Xứ có một nơi gọi là suối nước lạnh, bình thường sẽ có đệ tử đến ngâm mình trong suối để tu luyện. Muốn tắm suối thì hẳn là phải cởi y phục ha, cởi y phục rồi còn có thể mang ngọc lệnh thông hành được hay sao.
Hắn đổ nước vào vò rượu, nghĩ tráo rượu bằng nước, đậy nắp vò rượu lại đàng hoàng, giũ quần áo, lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn nghĩ đến việc kiếm một ngọc lệnh thông hành để bỏ trốn khỏi núi, vì vậy lục lại ký ức thời niên thiếu nhẹ tay nhẹ chân đi tới suối nước lạnh, xui xẻo thế nào lại gặp Lam Vong Cơ.
Những vết sẹo giới tiên và dấu lạc ấn của Lam Vong Cơ đều khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, vì vậy một phút sơ ý gây ra tiếng động khiến Lam Vong Cơ cảnh giác, sau đó nói lung tung bậy bạ với Lam Cảnh Nghi đi ngang qua, Nguỵ Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ túm cổ áo mang trở về Tĩnh Thất.
Rời khỏi chưa bao lâu, hắn lại trở về căn phòng này, Lam Vong Cơ đẩy hắn đến bên giường, vốn cho là Lam Vong Cơ muốn nói với hắn điều gì đó, dù sao hắn vẫn là rình xem người ta tắm mà, nhưng Lam Vong Cơ không nói một lời gì, sau đó lại có môn sinh đến gõ cửa.
Lam Vong Cơ đi tới cửa nghe môn sinh báo cáo, trễ như vậy còn tới báo cáo, chắc là chuyện lớn, tính tò mò của Nguỵ Vô Tiện nổi lên, dán tai vào tấm bình phong lắng nghe thật chăm chú.
Môn sinh đó nói: "Hàm Quang Quân, Niệm Tích công tử đã đi ra ngoài săn đêm cùng với các sư huynh rồi. Môn sinh canh giữ sơn môn hôm nay là người mới tới, thấy là Niệm công tử của Hàm Quang Quân, nên ... nên không dám cản".
Môn sinh đó nói ấp a ấp úng, sợ Lam Vong Cơ nổi giận.
Nhưng Lam Vong Cơ chỉ nói một câu: "Không sao", cho người lui xuống. Quay lại trong phòng, Nguỵ Vô Tiện đã ngồi bên mép giường, đung đưa chân một cách buồn chán.
Đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng chuông vang lên, Lam Vong Cơ chỉ nói: "Giờ hợi tới, nghỉ ngơi".
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm hỏi y: "Nghỉ ngơi? Nhưng ở đây chỉ có một cái giường, Hàm Quang Quân ngủ chung với ta sao?"
Sắc mặc Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng băng giá, không muốn để ý đến hắn, nhưng lại mở miệng: "Ngươi ngủ chỗ này" rồi xoay người đi vào gian bên cạnh.
Nguỵ Vô Tiện nằm vật ra trên giường, cảm thấy đầu hơi có chút quá tải. Một Lam Vong Cơ luôn được coi là hình mẫu của các đệ tử thế gia, rốt cuộc là phạm phải tội gì mới bị phạt nhiều giới tiên như thế, và dấu lạc ấn ở trước ngực cũng khiến hắn nghĩ không ra, còn có tin tức môn sinh mới đến thông báo hồi nãy nữa. Công tử của Hàm Quang Quân, Lam Vong Cơ đã có con sao? Nhưng quan sát Tĩnh Thất này, lạnh lẽo vắng vẻ, nhìn sơ qua đồ đạc bài trí, có chỗ nào giống như Lam Vong Cơ đang sống chung với người ngoài đâu.
Vậy tức là, có con, mà không có đạo lữ?
Lư hương bằng bạch ngọc trên bàn toả ra làn khói lượn lờ, từng vòng tròn bay lên không trung, lên đến trên cao thì dần dần tan biến, mùi đàn hương nhàn nhạt lan loả. Rất thích, nhưng lại khác với mùi tin hương thanh lãnh trên người Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện bật dậy, lại một nữa nhận ra mình không thể ở đây, hắn phải rời đi.
Hắn lặng lẽ đi vào gian bên cạnh, leo lên giường định lấy ngọc bài của Lam Vong Cơ, nhưng nhìn thấy hàng lông mi của Lam Vong Cơ động đậy, mở mắt ra, Nguỵ Vô Tiện chợt hoảng hốt, nghiến răng không chịu leo xuống.
Đôi mắt nhạt màu nhìn sang hắn, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lam Vong Cơ vang lên: "Đi xuống"
"Ta không xuống" Nguỵ Vô Tiện nhếch khoé miệng lên, nói: "Hàm Quang Quân, một Càn Nguyên như ngươi nhốt một Khôn Trạch như ta ở đây, lẽ ra chuyện này phải nên xảy ra chứ"
Nguỵ Vô Tiện hiểu Lam Vong Cơ, cực kỳ ghét tiếp xúc cơ thể, càng ghét loại hành vi tuỳ tiện hiện giờ của hắn, nếu vẫn có thể nhịn được y thì không phải là Lam Vong Cơ.
"Vậy thì ngươi cứ thế này cả đêm đi".
Hả? Nói rồi không đợi Nguỵ Vô Tiện phản ứng, chạm vào eo hắn, dùng thuật định thân lên người hắn, xong rồi kéo chăn qua đắp lên.
Đầu óc Nguỵ Vô Tiện vẫn còn mông lung, lồng ngực Lam Vong Cơ đã nhẹ nhàng lên xuống theo nhịp thở của y, mà bản thân mình đang nằm trên đó trong một tư thế cực kỳ khó chịu đựng, dán sát vào da thịt y.
Người này vẫn là Lam Vong Cơ đấy chứ! Hay là Lam Vong Cơ những năm qua bị chuyện gì đả kích rồi, sao lại biến thành thế này?!
Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt, ngửi thấy mùi đàn hương đặc thù đó, lâu dần cũng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Khi hắn đã ngủ, đôi mắt nhạt màu kia lại mở ra. Mặc dù gia quy có quy định giờ hợi ngủ, bản thân cũng theo lịch sinh hoạt đó quanh năm, nhưng bây giờ y thực sự không ngủ được. Gương mặt Nguỵ Vô Tiện áp lên ngực y, hơi thở ấm áp thổi lướt qua trên da thịt y, y chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, lại nhanh chóng rụt lại như sợ người ta phát hiện.
Chỉ chạm nhẹ một cái là tốt rồi, chỉ muốn xác nhận đây là sự thật.
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn lẩm bẩm mấy tiếng, bất mãn nhíu mày, sợ hắn khó chịu khi ngủ, Lam Vong Cơ giải thuật định thân cho hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích gì, hẳn là ngủ say rồi, chỉ là ngủ không ngon. Lam Vong Cơ khẽ khàng đặt tay lên lưng hắn, vỗ vỗ hai cái, chắc chắn rằng Nguỵ Vô Tiện đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ từng cái lên người hắn, muốn hắn ngủ ngon hơn một chút.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện đó, nào biết Lam Vong Cơ có bao nhiêu tâm tư như thế, cứ ngủ thật là an ổn.
Hắn giở chiêu trò này, ngược lại không hề lo lắng chút nào Lam Vong Cơ sẽ làm gì hắn. Hắn biết cực kỳ rõ ràng, Lam Vong Cơ là người nghiêm khắc giữ lễ nhất, ngay cả đối với với Khôn Trạch đang trong kỳ mưa móc cũng đều lấy lễ mà đối xử, đời trước, không phải hắn cũng đã ép buộc Lam Vong Cơ đó sao.
***
(Đời trước)
Hai ngày qua thần kinh Nguỵ Vô Tiện luôn căng thẳng, kỳ mưa móc đã uống thuốc để khống chế rồi, nhưng vấn đề mấu chốt chính là lọ thuốc đó. Ai đã âm thầm đưa hai lọ Thanh Tâm đan cho hắn, chứng minh rằng trong doanh trại này, chí ít có người biết thân phận Khôn Trạch của hắn, hơn nữa còn biết kỳ mưa móc của hắn đang tới.
Không biết người nào, là địch hay bạn, một cảm giác khẩn trương khó giải thích cứ bám lấy trong tim hắn, hiện giờ là thời gian nghỉ ngơi của hắn, trước mắt không có chiến sự, Nguỵ Vô Tiện đi dạo tới lui trong doanh trại, nghĩ muốn đưa người kia xuất hiện, nhưng lại không có biện pháp nào hay, trong lòng càng lúc càng sốt ruột, đầu lại bắt đầu đau.
"Nguỵ công tử!" một môn sinh Giang gia kêu hắn lại, có lẽ mới đến không lâu, nói chuyện với hắn cứ ấp a ấp úng: "Nguỵ công tử, Giang, Giang tông chủ có thư".
Nguỵ Vô Tiện cố hết sức bày ra sắc mặt tốt với môn sinh đó nhưng lực bất tòng tâm, mặt trận Thanh Hà cũng giằng co chưa giành được chiến thắng, thời gian trước Giang Trừng mang quân đến chi viện, cũng không thấy có tác dụng, vẫn bế tắc như cũ, Giang Trừng sẽ không trở lại trong thời gian ngắn. Đã vậy thời gian này việc hắn là Khôn Trạch lại còn bị người khác biết, nếu lan truyền ra, Ôn thị nhất định sẽ nghĩ ra đủ loại phương pháp để đối phó hắn, muốn đối phó một Khôn Trạch thật sự là quá dễ dàng.
"Nguỵ công tử, ngươi không thoải mái sao?"
Nghe thấy môn sinh hỏi như vậy, Nguỵ Vô Tiện mới hoàn hồn phản ứng lại, trong người đột nhiên thấy nóng bừng, tim lại đập nhanh chẳng có lý do, chân bước hẫng đi, muốn đứng cũng không đứng nổi. Trong lòng hắn hoảng hốt, không phải chứ, mình đã uống nhiều thuốc như thế, hơn nữa mới cách lần trước có một ngày mà thôi.
"Nguỵ công tử!"
Thân thể hắn lảo đảo, môn sinh đó hoảng sợ lo lắng định đỡ lấy hắn, nhưng một bóng người mặc bạch y đã chắn phía trước. Mùi đàn hương thanh lãnh truyền đến, Nguỵ Vô Tiện lập tức cảm nhận rõ ràng, nhưng đã yếu ớt ngã vào trong lòng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ không thích dùng khí thế Càn Nguyên để chèn ép người khác, bình thường đều thu khí tức lại, lần này đột nhiên bộc phát ra, môn sinh đó chỉ là một Trung Dung bình thường, trực tiếp bị khí tràng mạnh mẽ của Càn Nguyên đè ép đến nỗi ngã quỵ xuống đất.
Cảm thấy hơi thở của Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng gấp gáp, Lam Vong Cơ không còn quan tâm đến ai khác, bế hắn lên chạy vội về lều của Nguỵ Vô Tiện. Lam Vong Cơ là một Càn Nguyên cực kỳ ưu tú, trong cùng trang lứa ở tiên môn bách gia, cũng chỉ xuất hiện Lam thị Song Bích là ưu tú như thế, cho nên dù mọi người trên đường đi có tò mò thế nào, tại sao Hàm Quang Quân lại bế Nguỵ Vô Tiện bình thường cực ghét nhau như nước với lửa, cũng nghĩ là do khí tức Càn Nguyên áp chế đến nỗi ngất xỉu, nào có thắc mắc nhiều.
Hơn nữa sắc mặt Nguỵ Vô Tiện thực sự rất tệ, nghĩ đến việc Nguỵ Vô Tiện thông báo nghỉ ngơi hai hôm trước, chắc là vết thương lần trước lại tái phát rồi, nên lại càng không nghĩ nhiều.
Vội vàng đi vào cửa, Lam Vong Cơ hạ cấm chế xong xuôi, rồi mới ôm Nguỵ Vô Tiện đến bên giường. Nguỵ Vô Tiện vẫn không hề phản kháng, thần trí hắn tất nhiên không tỉnh táo lắm, ôm ngực há to miệng thở hổn hển.
Lam Vong Cơ đỡ vai hắn, lắc lắc hắn, giọng điệu cũng hơi gấp gáp: "Nguỵ Anh, thuốc ở đâu? Ngươi để đâu rồi?"
"A!" bị y đụng một cái, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được kêu lên một tiếng, ngửi thấy mùi đàn hương đó, Nguỵ Vô Tiện cố gắng kéo lại một chút thần trí, nói: "Tủ quần áo ... Ưm ..."
Cái cảm giác vừa tê vừa ngứa đó lại lan truyền khắp toàn thân, hắn chịu không nổi phải cuộn mình lại. Lam Vong Cơ đang lục tìm trong tủ quần áo, quả nhiên tìm thấy một lọ thuốc nhỏ, lại đi lấy nước, rồi quay trở lại mép giường đỡ Nguỵ Vô Tiện dậy, đút hai viên, lại đặt hắn nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho hắn.
Qua một lát, tuy cả người vẫn còn nóng, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên ngồi bật dậy.
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh giường, mắt rũ xuống "Ừm" một tiếng.
"Vậy người trước đó đưa thuốc cho ta ..."
Lam Vong Cơ khẽ thở dài, nói: "Là ta".
Nguỵ Vô Tiện cho rằng không ai biết hắn là một Khôn Trạch, trước giờ hắn luôn che giấu rất tốt. Tuy nhiên dù gì đi nữa cũng không muốn, người phát hiện ra bí mật này là Lam Vong Cơ.
----------------------------------
Lời tác giả:
Ta chợt nhớ có một điểm ẩn ý chưa nói ra, Tiện Tiện cảm thấy sảng khoái rất nhiều bởi vì Vong Cơ đã lau người cho hắn, lợi dụng lúc vợ ngủ lén lau người cho vợ, vì vậy khi bước vào đột nhiên thấy vợ đã tỉnh mới có chút ngập ngừng kia.
Tâm trạng hiện giờ của Tiện Tiện có lẽ là, sau nhiều năm không trở về, chồng cũ của mình thế mà lại có con luôn rồi, rất khó giải thích, ha ha ...
Về phần tại sao Vong Cơ biết Tiện Tiện là Khôn Trạch sẽ nói sau, y vẫn luôn biết, lo lắng cho hắn mới đặc biệt quan sát hắn, cho nên ngay từ đầu đã phát hiện Tiện Tiện có gì đó không ổn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]