Chương trước
Chương sau
- Giết người, giết người kìa mấy má ơi!
- Hời ơi, sợ quớ ờ, sợ quớ lun ớ!
- Quỷ hà, hư ư…
- May quớ, binh lính đến gồi, hy zọng ớ hở, sẽ tìm ra được hum thủ thật nhanh nha.
- Má nó, sao trong trấn ngày càng xuất hiện nhiều thằng bóng ghẻ thế lày. Thế giới này loạn hết rồi!
- …
Lưu Bá Quá chết, trấn Thanh Hà lại có một phen ầm ĩ. Nhưng mà rất nhanh thì nó đã bị Nam Vân Lục dập tắt vì đây là bổn phận của hắn trong giao kèo với Bá Thiên Vũ.
Nội dung Bá Thiên Vũ thì thầm bên tai hắn chính là điều lệ giao kèo, nó có nội dung thế này nên mới khiến hắn quái lạ.
“Thứ nhất. Kể từ bây giờ, hãy xem như ngươi và ta chưa bao giờ gặp mặt. Ngươi vẫn là nhị thập thất hoàng tử của ngươi, ta vẫn là Bá Thiên Vũ của Bá gia”.
Đây cũng là lý do Bá Thiên Vũ phải giết Lưu Bá Quá. Bí mật tốt nhất nên chỉ có hai người là hắn và Nam Vân Lục biết, tuyệt không thể có người thứ ba.
“Thứ hai. Che giấu tin tức ta là Khai Lực cảnh đến triều đình. Mà ta biết ngươi chắc chắn đã làm rồi, nói lời này đúng là có chút dư thừa”.
Không sai. Nam Vân Lục đã sớm bịt miệng Trịnh Hiên để lão không kịp viết thư gửi về kinh thành hay bất cứ một thành nào khác về tin tức Bá Thiên Vũ là cường giả Khai Lực cảnh dưới 30 tuổi. Nam Vân Lục muốn sử dụng tin tức này để làm một con dao, uy hiếp Bá Thiên Vũ trong lần gặp tối nay, bởi vậy Nam Vân Lục mới có vẻ đắc thắng khi nghe Bá Thiên Vũ nói “đừng nên giấu ta, nó sẽ không tốt với ngươi”.
Thế nhưng nằm ngoài dự kiến của Nam Vân Lục, Bá Thiên Vũ quá mức dữ tợn, chẳng khác gì một con Hổ ngự trị nơi núi rừng nay bỗng nhiên chạy xuống thành thị loàn loạn nên Nam Vân Lục hoàn toàn thất bại trong kế sách. Thậm chí bây giờ khi biết được Bá Thiên Vũ đã biết ý đồ của bản thân từ trước, Nam Vân Lục lại càng cảm thấy mình đã thua một cách triệt để, không còn gì chống cự.
Bất quá Nam Vân Lục sẽ không biết rằng, nếu hắn chịu khó liên kết bốn sự kiện:
“Bá Thiên Vũ hẹn gặp hắn vào lúc màn đêm buông xuống, khi người người đa phần đều ở trong nhà dùng bữa tối, ngoài đường chỉ còn lẻ loi vài người. Bá Thiên Vũ đã lợi dụng sự vắng người và bóng đêm mờ nhạt để giết chết Lưu Bá Quá mà không ai biết là do Bá Thiên Vũ ra tay.
Hắn bị Bá Thiên Vũ bắt bài bằng câu: “Ngươi không biết ngươi đang trong tình thế nguy hiểm như thế nào đâu”, ngươi đang định nói như thế đúng không?
Hắn đồng ý thỏa hiệp.
Và mảnh giấy mà Bá Thiên Vũ đã chuẩn bị từ trước, nhép vào tay hắn”.
Hắn sẽ chợt nhận ra rằng, ngay từ khi gặp nhau vào ba ngày trước, mọi chuyện xảy ra tại tối hôm nay vốn sẽ như vậy, chắc chắn sẽ như vậy. Mọi hành động của hắn, tâm lý của hắn đều đã bị Bá Thiên Vũ nắm gọn trong lòng bàn tay, điều khống hắn đi đến một kết cục mà hắn không thể nào biết, cũng không thể thay đổi.
Hắn chỉ như một con mồi ngon đang đứng trước miệng Hổ, kết cục tương lai chỉ là một con đường “tử” duy nhất. Nhất là khi con Hổ này còn là một con người biết tư duy.
“Thứ ba. Bảo hộ gia đình, người thân của ta”.
“Thứ tư. Ngươi không cần làm gì nữa, vì kể từ bây giờ trở đi đây sẽ là chiến trường của ta! Ta sẽ dùng sức mạnh để đưa ngươi lên ngôi đế, ngươi chỉ cần giữ mạng và bảo vệ gia đình ta là được”.
“Và cuối cùng, hãy…”
Điều cuối cùng này chính là điều khiến Nam Vân Lục cảm thấy lạ lùng nhất, bởi lẽ nó chính là…
Quá điên, quá mức khùng, một tên cực kỳ có vấn đề, bệnh tình hết sức nặng. Nhưng dù vậy thì hắn cũng sẽ làm theo vì đó là điều Bá Thiên Vũ muốn.
Còn về tờ giấy, thứ khiến Nam Vân Lục phải lạnh toát người vì nội dung bên trong quá mức tàn độc, có lẽ Nam Vân Lục sẽ không dám tiết lộ nửa chữ, cứ âm thầm, lặng lẽ sẽ tốt hơn.

Bá Thiên Vũ về phòng trọ, trên tay có mang một ít trái cây tựa như vừa ra ngoài chợ dạo một vòng về.
Hắn rửa trái cây, mang chúng đặt lên bàn. Hắn quay đầu nhìn nàng trên giường, hương thơm hoa anh đào của cơ thể nàng tỏa ra đầy mê hoặc, nhưng đôi mắt màu tím mộng mị của nàng vẫn cứ như thế, nhìn lên trên trần nhà với sự im lặng tuyệt đối. Hắn hiểu, nàng vẫn còn cần thời gian để nghỉ ngơi, hai ngày ấy ấy thật sự là cơn ác mộng đối với nàng.
Và tất nhiên, hai ngày ấy ấy đó cũng là cảm giác kimmochi của hắn. Phê lòi!
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, bắt đầu tiến hành quá trình nghiên cứu chuyên sâu những nguồn kiến thức, những vấn đề mà mãi cho đến bây giờ hắn mới có thời gian để mổ xẻ.
Trước nhất, hắn sẽ không vội đột phá lên Linh Nhân cảnh mà là chỉnh đốn lại ký ức gần vạn năm của Khương Dịch. Nên lấy thứ cần lấy, bỏ thứ cần bỏ.
Thứ hai, mở rộng sự suy diễn về khả năng của Niệm Lực dựa vào hành động có thể khiến người quỳ xuống đất mà không cần đụng đến sức mạnh trong cơ thể.
Cuối cùng, đột phá lên Linh Nhân cảnh nếu cảm thấy nên đột phá, hoặc chuyển qua hướng sử dụng khác khi thấy nó tốt hơn.
Với ba công việc này, người ngoài nhìn vào hẳn là sẽ cho rằng hắn phải mất rất nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm mới có thể hoàn thành. Nhưng trên thực tế thì chỉ cần một đêm, thậm chí là vài tiếng đồng hồ sẽ xong ngay thôi.
Nhiều nhà khoa học ở thế giới của hắn từng có nghiên cứu, nếu một người bình thường suy nghĩ một vấn đề mất thời gian một ngày, vậy thì một người có tư duy thông minh khi suy nghĩ cùng một vấn đề tương tự sẽ chỉ mất vài phút vì não của họ nhanh hiểu hơn, nhanh biết hơn so với một người bình thường.
Một người bình thường sống một trăm năm, kiến thức, kinh nghiệm họ chỉ có là một trăm năm. Nhưng một người có tư duy thông minh sống một trăm năm, kiến thức, kinh nghiệm của họ là hai trăm năm, năm trăm năm, thậm chí là một nghìn năm nếu họ là người ham học hỏi.
Cho nên đối với Bá Thiên Vũ, một thằng có ăn, có học, có tư duy thông minh thì kinh nghiệm sống một vạn năm của Khương Dịch chẳng là gì so với hắn cả. Nhất là khi hắn chỉ lấy những kiến thức và kinh nghiệm liên quan đến chiến đấu, sức mạnh, tu vi,… còn mấy thứ tình cảm nam nữ, gia đình, bạn bè,… bỏ hết cho rãnh nợ.
Về phần Niệm Lực thì lại còn dễ hơn nữa. Nó có điểm mốc là có khả năng điều khiển tâm trí, hành động của người khác, vậy thì chỉ cần mở rộng ra, làm thêm vài cái thực hành để kiểm chứng nữa là xong, mất chỉ vài phút, cao lắm đến một giờ là cùng. Một người bình thường cũng sẽ làm được như vậy.
Cái phải mất nhiều thời gian nhất trong quá trình nghiên cứu của hắn có lẽ chính là công việc thứ ba, hắn nên dùng lượng Niệm Lực khổng lồ có từ Khương Dịch và Nam Vân Lục để đột phá hay là làm thứ khác, tựa như… nâng cấp thể chất của hắn chẳng hạn.
Trong khiến thức của Khương Dịch có rất nhiều loại thể chất vượt xa Linh Thể, Linh Thể của hắn chỉ là thứ đứng hạn áp chót, hơn được mỗi Phàm Thể. Bây giờ đang có Niệm Lực dồi dào, nếu hắn không nâng thì hơi uổng vì có vẻ như càng về sau, Niệm Lực thu về của hắn sẽ càng ít đi.
Làm việc với Đại Đế cũng chỉ đủ để đột phá qua Linh Nhân cảnh vài bậc, vậy thì hắn sống thế éo nào được khi càng lên cảnh giới trên cao, Niệm Lực cần đột phá lại càng lớn?
Hắn sẽ phải cần đến linh khí như bao người.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.
Đêm hôm khuya khoắt cũng dần dần chớm hiện…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.