Chương trước
Chương sau
“Không mang thai??”

Nhìn kết quả xét nghiệm, Lục Dung Nhan còn có chút không tin được,

“Sao có thể? Tôi vừa mới dùng que thử thai cũng không phải là kết quả này mà? Bác sĩ, có lầm không?”

“Hẳn là không sai đâu!”

Toàn viện nhiều bác sĩ như vậy, Lục Dung Nhan tuy không quen biết nhiều, nhưng nhận người biết cô cũng không ít, bác sĩ trước mắt cũng coi như là có quen biết cô, đối diện với nghi ngờ của Lục Dung Nhan thì cũng khá hiền hậu đáp

“Lục bác sĩ, nếu không yên tâm thì có thể lại dùng que thử thai thử lại một lần, hoặc là, ngày mai lại đến làm xét nghiệm máu thêm lần nữa.”

Bác sĩ nói, lại đưa cho cô thêm một que thử thai.

Lục Dung Nhan nhận được xong, liền đi vào toilet riêng của Lục Ngạn Diễm test lại.

Nhưng kết quả……

Thật đúng là không có!

Cái quỷ gì??

Cô buồn bã đi ra khỏi toilet.

Lục Ngạn Diễm vẫn đứng chờ ở cửa, thấy vẻ mặt cô đầy mất mát, hắn vội tiến lên trấn an, “Không có thì không có thôi! Chúng ta vốn dĩ cũng không vội, đúng không?”

“Sao có thể vậy chứ? Lúc sáng test rõ ràng là có! Kỳ thật em cũng không nóng vội, em chính là cảm thấy… Trong lòng có chút hụt hẫng, vốn dĩ cho rằng có, nhưng hiện tại lại nói là không có. Có phải cái que thử này có vấn đề không? Không lẽ que hồi sáng em dùng bị hỏng?”

“Que kia em mua lúc nào?”

“… hơ.”

Vấn đề này, thật đúng là…

Cô lắc lắc đầu, “… cái này, em thật đúng là không nhớ rõ, lúc ấy chuyển nhà thời điểm, nhìn trong ngăn tủ còn có hai que thử thai liền mang đi.”

“… hình như que kia trong tủ cũng được hơn hai năm rồi.”

“Ý của anh là… Quá thời hạn??”

“Hiện tại có vẻ rất có khả năng là như thế đó! Bất quá, nếu em không yên tâm, ngày mai chúng ta đi xét nghiệm thêm lần nữa.”

Lục Dung Nhan mặt nhăn nhó ngồi trên sô pha, “Em còn tưởng rằng trong bụng thật sự có tiểu muội muội mà!”

“Được rồi, đừng có làm vẻ mặt đau khổ, không có thì không có! Em nếu muốn, cùng lắm thì, buổi tối anh lại thêm chút lực.”

“…”

Lưu manh a!!“Chẳng lẽ anh một chút cảm giác mất mát cũng không có sao?”

Lục Dung Nhan thấy Lục Ngạn Diễm vẻ mặt hoàn toàn nhẹ nhàng.

“Nếu nói một chút mất mát cũng không có thì đương nhiên là giả, nhưng tâm trạng em đã không tốt rồi mà anh còn bày ra bộ mặt nhăn nhó như trái khổ qua nữa thì cho ai xem đây? Làm vậy không phải càng khiến em khó chịu sao? Còn nữa, chúng ta tương lai còn dài mà, vội gì một hai ngày chứ?!”

Nói đến đây, Lục Ngạn Diễm lại cao hứng lên, “Hiện tại không có con coi như cũng khá tốt, chúng ta vừa kết hôn xong, cuộc sống tân hôn anh cảm thấy còn không đủ, xem ra, nếu không chúng ta dứt khoát lại chờ thêm vài năm nữa đi.

“…Vậy đi!” Bị Lục Ngạn Diễm khuyên vài câu, tâm trạng Lục Dung Nhan ấm áp hơn không ít, cũng thoáng hơn, “Vậy thuận theo tự nhiên đi!”

“Đúng vậy, thuận theo tự nhiên.”

Lục Dung Nhan chợt nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn hắn, “Cái kia… Anh sẽ không cho rằng em lấy que thử thai ban sáng để lừa anh chứ?”

Lục Ngạn Diễm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Nếu em không nói, anh thật đúng là không nghĩ tới đó! Bà xã, không phải là em lừa gạt anh đó chứ? Thật sự chờ không nổi muốn gả cho anh sao?”

“… Xì!”

Lục Dung Nhan tát nhẹ lên mặt Lục Ngạn Diễm: “Bớt dát vàng lên mặt đi! Được rồi, không nói với anh nữa, em đi làm!”

Lục Dung Nhan nói, đứng dậy rồi bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện quan trọng tới, quay lại nhìn Lục Ngạn Diễm, “Cái kia… phía ba mẹ em…”

“Yên tâm, một hồi nữa anh gọi cho ba mẹ thông báo, rồi cuối tuần chúng ta bớt thời giờ trở về một chuyến, chuyện này thế nào cũng phải nói với trưởng bối đúng không? Ba mẹ anh bên này chắc là cao hứng muốn chết rồi, cho nên chỉ cần báo cái là xong!”

“Vậy đi, việc này giao cho anh!”

“Rồi! Em không cần lo lắng.”Lục Dung Nhan yên tâm ra khỏi văn phòng.

Lục Dung Nhan đi rồi, Lục Ngạn Diễm ở một mình trong phòng, lúc sau gọi điện cho nhạc mẫu. Bà Lục bắt máy thật nhanh.

“Mẹ, là con, Ngạn Diễm.”

“Ngạn Diễm sao, sao lại gọi vậy? Có việc gì sao? Tiêu tiêu đâu? Bé khỏe không?”

Quả nhiên a! Các trưởng bối trong lòng nhớ thương vĩnh viễn chỉ có con trai mình!

“Mẹ, Tiêu Tiêu cùng Dung Nhan đều khỏe. Hôm nay con gọi điện thực ra là có việc quan trọng muốn báo với mẹ và ba ạ!”

“Chuyện gì, con nói, mẹ nghe.”

Lục Ngạn Diễm do dự vài giây, mới nghiêm túc nói: “Mẹ, con cùng Dung Nhan… Phục hôn. Con biết, mẹ là lo lắng cho Dung Nhan, nhưng con có thể đảm bảo với ba mẹ, lần này con nhất định sẽ yêu quý Dung Nhan, trân trọng và yêu thương cô ấy, tuyệt đối sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ, hy vọng mẹ và ba có thể thành toàn cho chúng tcon…”

Hồi lâu, bà Lục vẫn không đáp lời.

Lục Ngạn Diễm cảm thấy mình như đang chờ thẩm phán phán quyết, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Bà Lục thở dài.

“Kết quả này, kỳ thật ta và ba con đã sớm liệu đến. Lần trước khi con tới nhà của chúng ta, chúng ta liền cảm thấy hai người các con đại khái là không thể chia tay, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy! Vậy cũng tốt, cũng tốt…”

“Cảm ơn mẹ!” Lục Ngạn Diễm vội hí hửng đáp, tâm tình cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

“Ngạn Diễm, hai đứa con cũng coi như đã trải qua mưa gió, lúc này lại bên nhau, mẹ tin tưởng các con đã suy nghĩ kỹ càng cặn kẽ rồi, cho nên, mẹ hy vọng các con có thể quý trọng đối phương nghiêm túc mà sống cùng nhau, những sai lầm đã qua thì đừng phạm phải nữa, hiểu không?

Hôn nhân có đôi khi thật sự yêu cầu hai người phải dùng sự chân thành mà đối đãi nhau, hy vọng, thông qua việc lần này các con đều trưởng thành hơn. Người làm cha mẹ như chúng ta cũng chỉ mong nhìn thấy các con hạnh phúc là không còn gì mong ước hơn!”

Bà Lục nói khiến Lục Ngạn Diễm kiếm được không ít “lợi”

“Mẹ à, nghe lời mẹ nói còn hơn mười năm đọc sách. Trước giờ con thật sự không hiểu được ý nghĩa của hôn nhân, chỉ nghĩ tìm một ai đó hợp với mình, sinh con, rồi sống qua ngày này nọ thôi. Nhưng giờ con đã hiểu, con sẽ chiếu cố Dung Nhan và con của tụi con thật tốt. Cảm ơn mẹ đã đồng ý cho con thêm cơ hội này.”

“Được rồi, có lời này của con mẹ đã yên tâm.” Bà Lục vui vẻ đáp.

Lần kết hôn trước, Lục Ngạn Diễm có thái độ hoàn toàn khác với bây giờ, nên bà tin tưởng, lần này hắn thật sự đã trưởng thành hơn, có thái độ nghiêm túc hơn trong hôn nhân. Hiểu được ý nghĩa của hôn nhân, như vậy cũng là đủ rồi!

“Ba cùng mẹ chúc phúc các con! Chỉ cần các con hạnh phúc là được.”

“Cảm ơn mẹ! Cũng cảm ơn ba! Chúng con nhất định sẽ như vậy.”

Rõ ràng đã là lần thứ hai kết hôn, nhưng Lục Ngạn Diễm lại là lần đầu tiên chân thật cảm nhận được vui sướng của tân hôn, còn có trên vai cảm giác có trách nhiệm thần thánh mang theo sứ mệnh vừa là chồng, vừa là cha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.