Lục Ngạn Diễm vì không có quần áo để thay nên ăn sáng xong Lục Dung Nhan liền cùng Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Ra cửa làm gì?
Đương nhiên là lên trấn trên mua quần áo cho ai kia rồi! Đây là yêu cầu mà bà Lục nói ra, lúc Dung Nhan nghe được thực sự kinh ngạc: “Mẹ, mẹ cho là người ta sẽ mặc quần áo giá rẻ ở trấn mình à?”
Bản thân cô đôi khi còn ngại vì quần áo kiểu dáng lỗi thời ở đây, huống chi là người đàn ông này!
“Tại sao không mặc?” Lục Ngạn Diễm hỏi lại Lục Dung Nhan, vẻ mặt bình tĩnh, đáp lời bà Lục: “Mẹ, con không có kén chọn đâu.”
“……” Kết quả là, Lục Dung Nhan liền lãnh phần đưa Lục Ngạn Diễm ra cửa.
Vừa ra tới cửa gió lạnh như dao cắt vào da thịt, gió khiến da mặt cả hai đều đau rát. Lục Dung Nhan theo bản năng cúi thấp đầu, làu nhàu: “Gì mà lạnh thế chứ!”
Lục Ngạn Diễm tháo khăn quàng cổ đang đeo mà quấn lên cho cô.
“Làm gì?” Lục Dung Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm chỉ quấn khăn che hết khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh kinh ngạc.
“Không phải em bảo lạnh sao? Quấn lại vậy đỡ lạnh chưa?”
Xác thật như thế, quấn lại như vậy đúng lá ấm áp hơn rất nhiều, gió táp vào cũng không đến mặt nên không đau.
“... anh đưa khăn quàng cho em rồi, anh không lạnh sao?”
“Lạnh chứ!”
Lục Ngạn Diễm túm lấy bàn tay của Lục Dung Nhan, “Cho nên, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697693/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.