“Trước gọi điện thoại báo cho người nhà.”
“Lục viện trưởng đâu? Người có tới không?”
“Lục viện trưởng điện thoại gọi không thông!”
Lục Dung Nhan nằm ở trên giường bệnh, chỉ mơ mơ màng màng nghe được nhân viên y tế nói bên mình.
Cô lúc này, bụng đau như thể có cái máy trộn bê-tông ở bên trong không ngừng quấy động, mồ hôi to như hạt đậu cứ túa ra trên trán cô. Theo bản năng, cô níu tay nhân viên y tế “Cứu con của tôi…”
Cô thậm chí cũng không biết chính mình mang thai, nếu là sáng sớm nay biết, cô chắc chắn sẽ cẩn thận gấp đôi.
“Nhất định phải cứu con tôi!”
“Được rồi được rồi! bác sĩ Lục, chị đừng có gấp, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
“… Được.”
Lục Dung Nhan hơi thở càng lúc suy yếu.
Cô dường như cố hềt sức mới nói được tiếng ‘được’ kia.
Đang lúc lúc này, bỗng nhiên, di động trong túi cô vang lên.
Có lẽ là Lục Ngạn Diễm gọi tới..
Mà nhân viên y tế cũng nghe thấy tiếng điện thoại reo, “Hẳn là Lục viện trưởng gọi mau nghe đi!”
Lục Dung Nhan bắt máy, đưa điện thoại lên tai, lúc này bác sỹ tiêm thuốc vào tay cô thì nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng mà cô vô cùng chán ghét:
“Lục Dung Nhan, bận gì không?”
Khúc Ngọc Khê!!
Đầu dây bên kia không phải Lục Ngạn Diễm, mà là Khúc Ngọc Khê!!
Lục Dung Nhan bụng đang đau đớn, tức khắc lại quặn thắt, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697625/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.