Lúc ăn sáng, Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên hỏi Lục Dung Nhan: “Thứ tư có rảnh không?”
Khúc Ngọc Khê ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngạn Diễm. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn, lắc đầu: “Bữa đó… bạn em sinh nhật ngay ngày đó…”
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Ngạn Diễm chợt lạnh, kế tiếp nghe Thôi Trân Ái nói: “Ngạn Diễm, tuần sau là sinh nhật con nhỉ?”
Lục Dung Nhan kinh ngạc. Hèn gì, hôm đó cô cứ nhớ thứ tư có cái gì quen vậy, hóa ra là sinh nhật của Lục Ngạn Diễm, vậy mà cô không nhớ rõ!
Mấy ngày nay đúng là cô có chút ngây ngốc mà. Mặt Lục Ngạn Diễm càng lạnh hơn: “Em hoàn toàn quên rồi sao?”
“…” Cô thật sự không nhớ tới! Mà trọng điểm là hôm đó cô còn hẹn ăn cơm với Giang Trình Minh! Nếu mà Lục Ngạn Diễm biết thì… chỉ sợ…
Lục Dung Nhan chột dạ cắn miếng bánh mì trong tay, “Thì… tới đó em sẽ cố gắng mà… anh muốn quà gì nào? Em mua tặng anh.”
“Không cần!”
Lục Ngạn Diễm từ chối, rồi sau đó, lại làm như không có việc gì mà cúi đầu ăn sáng.
Hắn tuy không nói tiếng nào nhưng Lục Dung Nhan có thể cảm giác được hắn hoàn toàn không vui.
Vì sao? Vì mình quên mất sinh nhật hắn? hay do sinh nhật hắn mà mình còn muốn đi với người khác?
Dù là lý do nào thì Lục Dung Nhan đều cảm thấy mình không ổn, cô thật sự quên mất ngày đó là sinh nhật của hắn, nếu không cô sẽ không đáp ứng với Giang Trình Minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697616/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.