Cuối tuần, nhà cũ ——
Lục Dung Nhan bởi vì phải trực ở bệnh viện nên khi cô tới nơi mọi người đều đã đông đủ, chờ có cô để dùng bữa.
“Dung Nhan, sao con cứ bận thế! Cả tháng rồi không về nhà, con trai mấy đứa sắp không nhớ hai đứa rồi đó!”
Thôi Trân Ái ngoài miệng oán giận hai câu, hiển nhiên, đối với con dâu mà cả tháng không gặp này cũng có chút nhắc nhở.
Tiêu Tiêu đầy mặt ủy khuất, ở trong ngực Lục Dung Nhan cọ cọ, “Mẹ, con còn tưởng ba mẹ không thèm nhòm ngó tới con nữa rồi!:
“Con nói gì thế!” Lục Dung Nhan áy náy với con. Suốt một tháng qua, cô chăm sóc Lục Ngạn Diễm, cũng không dám tùy tiện gặp mặt con. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô nựng nịu mặt con trai: “Mẹ sao mà không cần con chứ? Một tháng qua mẹ nhớ con vô cùng luôn nhưng mà mẹ thật sự không có cách nào khác, mẹ bận quá! Nhưng mẹ đảm bảo sau này sẽ bồi thường cho con nhé! Được không?”
“Vậy được rồi!” Tiểu gia hỏa ngẩng cao cằm, nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi bên kia, ha hả cười, “Nể tình lễ vật ba mua cho con, con tha thứ cho hai người!”
Lục Ngạn Diễm mua quà cho tiểu gia hỏa?!
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, nhìn Lục Ngạn Diễm cảm tạ.
Cũng may, hắn suy nghĩ chu đáo.
“Mẹ, con cùng Ngọc Khê có chút lời muốn nói cùng cả nha.”
Lục Ngạn Sanh buông đũa, nhìn thoáng qua cha mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2697604/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.