Chương trước
Chương sau
Vừa đến giờ tan tầm, Dung Nhan đã đứng lên, cô vội về nhà thu thập đồ đạc.

“Bác sĩ Lục, cô về à? Không còn ca mổ nào nữa hả?”

Chủ nhiệm thấy cô, chủ động chào hỏi.

“Bây g iờ tôi không có ca nào ạ!”

“Vậy hả? Lục viện trưởng không gọi cô hỗ trợ sao?”

“Không có a!” Lục Dung Nhan có chút nghi hoặc, lắc lắc đầu.

“Ra là như vậy a, có thể là tôi nhớ nhầm. Tôi nhớ rõ ban đầu là có cô mà, chắc đại khái là sau lại không cần cô chăng?”

“Chắc vậy, tôi mới vừa xem qua lịch mổ, quả thật không có tôi.”

“Ừ, thế cô về sớm đi vậy!”

“Vâng, tôi đi trước ạ!”

Chào chủ nhiệm xong, Lục Dung Nhan liền vội vàng chạy về nhà, lời của chủ nhiệm cô cũng không để ý.

Lục Dung Nhan vội vã thu thập đồ đạc cũng tốn gần hai tiếng. Cô cũng đã ở đây hơn sáu năm, đồ đạc không ít, muốn lấy đi hết thì không thể nên cuối cùng chọn một ít thường dùng, nhẹ nhàng để mang đi.

Khi cô ra cửa, công ty chuyển nhà sớm đã ở bên ngoài chờ, cô cùng bọn họ đem đồ vật dọn lên xe, lúc này, đã hơn 9 giờ, mà nam nhân kia, còn chưa trở về.

Không biết sao, trước khi đi vậy mà trong lòng cô lại mạc danh sinh ra vài phần không nỡ. Meo_mup

“Lục tiểu thư, có thể đi rồi chứ?” Bên chuyển nhà hỏi cô.

“Chờ tôi một chút đi!” Lục Dung Nhan nói, quay trở về biệt thự. ga cs a ch

Đầu tiên là kiểm tra tủ lạnh một chút, còn tốt, vẫn còn đầy bên trong, cái gì cũng không thiếu.

Rồi lại lên lầu một nghiêm túc kiểm một lần, thấy mọi thứ bên trong ngay ngắn, Lục Dung Nhan mới đi ra.

Cô không còn cớ gì để lưu lại.

Xem đồng hồ đã quá 10 giờ.

Theo lý thuyết, Lục Ngạn Diễm giải phẫu hẳn phải kết thúc rồi mới đúng,sao giờ còn chưa về? Đại khái là bệnh viện có việc gấp trì hoãn đi! Thật đúng lúc.

“Đi thôi!” Cô ngồi trên xe công ty chuyển nhà.

Xe khởi động, đi về phía khu nhà cô mới thuê.

Nhà mới, quả nhiên giống như Giang Mẫn nói vậy, bên trong ngay ngắn sạch sẽ, hiển nhiên là đã có người đặc biệt quét tước qua.

Lục Dung Nhan đối với hai anh em Giang Mẫn rất là cảm tạ, nghĩ muốn gọi điện thoại nói lời cảm tạ với Giang Trình Minh nhưng nhìn đồng hồ thì phát hiện thật sự quá muộn, có chuyện gì cứ để ngày mai rồi nói sau!

Rất kỳ quái, đều đã hơn mười một giờ, nhưng di động của cô vẫn an tĩnh, cũng không có nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Lục Ngạn Diễm.

Chẳng lẽ hắn còn chưa có về nhà?

Hoặc là, hắn về nhà, cũng không có phát hiện cô rời đi?

Hoặc là, phát hiện cô rời đi, nhưng hắn cũng không để ý, cho nên, liền không có gọi điện thoại cho cô.

Lục Dung Nhan vừa thu thập đồ vật, trong đầu vừa miên man suy nghĩ, lại tốn thêm gần một giờ, mới dọn xong nhà.

Nhìn căn ‘nhà mới’ đầy đủ đồ dùng, cô vốn tưởng mình sẽ rất thỏa mãn, nhưng không ngờ trong lòng lại toàn là mất mát.

Mất mát? Cô như thế nào lại thấy mất mát?

Chắc là bởi vì Tiêu Tiêu không ở có ở đây! Meo_mup

Nói thật, cho tới tận bây giờ, cô vẫn không nghĩ ra sẽ nói chuyện với con như thế nào về việc bọn họ ly hôn. Cô nghĩ, cô sẽ thương lượng với Lục Ngạn Diễm mỗi cuối tuần khi Tiêu Tiêu về nhà, cô sẽ cùng hán diễn kịch trước mặt con.

Nếu hắn không đồng ý, cô sẽ dứt khoát dùng cơ hội này cùng con trai ngả bài.

Đang nghĩ ngợi thì ở phòng khách có tiếng chuông đồng hồ gõ.

12 giờ đêm.

Đã rạng sáng.

Nên ngủ!

Nhưng cô lại không biết sao, thế nhưng nửa phần buồn ngủ g a c s a c h. c o m đều không có, toàn lực chú ý vẫn còn đặt trên điện thoại.

2 giờ sáng.

Lục Dung Nhan mới vừa ngủ thì bị điện thoại ở đầu giường vang đánh thức.

Cô khó khăn mở mắt ra, mò mẫm đầu giường tìm điện thoại, mơ mơ màng màng bắt máy: “Ai vậy?”

“Em đang ở đâu?”

Trong điện thoại truyền đến giọng quen thuộc.

Là Lục Ngạn Diễm.

Chỉ là, giọng hắn nghe vô cùng mỏi mệt.

Lục Dung Nhan lập tức thanh tỉnh.
Cô ngồi dậy, vuốt mái tóc dài: “Mấy giờ rồi…”

Cô còn có chút mơ hồ.

“Em đang ở đâu?” bên kia, hắn lại hỏi.

Thanh âm trầm thấp, nghe càng mỏi mệt hơn.

“Tôi đang ở nhà mới thuê.” Lục Dung Nhan nói thật.

“Nhà thuê?”

Giọng hắn lạnh đi vài phần. “Nhà thuê gì?”

“… Tôi ở bên ngoài thuê căn hộ, hôm nay ngày đầu tiên chuyển nhà.”

“…”

Đầu dây bên kia Lục Ngạn Diễm trầm mặc.

Qua di động, cô chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn.

Hắn cũng chưa nói gì,nhưng Lục Dung Nhan lại có thể tinh tường cảm giác được áp lực từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Anh mới phẫu thuật xong à?”

Trước khi hắn nổi cơn tam bành, cô vội đổi đề tài.

“Từ hôm nay trở đi, cô cứ ở chỗ cô thuê nhà! Không cần về lại Thanh Nhã Cư!”

“……”

Lục Dung Nhan sửng sốt.

Tuy rằng cô đã sớm dự đoán được hắn khả năng sẽ là thái độ này, nhưng khi hắn quyết tuyệt nói trong lòng cô vẫn ẩn ẩn đau đớn một chút.

Lục Dung Nhan nói: “Ừ, tôi cũng không nghĩ tới trở về, nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?”

Lục Ngạn Diễm nhắm mmắt, nằm trên sô pha, không kiên nhẫn kéo cà vạt trên cổ, gương mặt anh tuấn lúc này chỉ có vẻ mệt mỏi.

“Cuối tuần Tiêu Tiêu sẽ về lại, đến lúc đó con mà hỏi tôi thì phải làm sao bây giờ? Tôi còn chưa kịp nói với nó về quan hệ giữa chúng ta.”

“Việc này không cần cô nhọc lòng, tôi sẽ tự giải quyết.”

“Anh đừng làm con tổn thương!” Lục Dung NhanMeo_mupkhông yên tâm nhắc nhở một câu.

Đổi lấy lại là tiếng cười châm chọc của Lục Ngạn Diễm, “Nói muốn ly hôn chính là cô hiện tại dọn đi ra ngoài ở cũng là cô, vậy mà cô còn nói tôi đừng làm tổn thương con? Lục Dung Nhan, bản lĩnh đổi trắng thay đen của cô cũng cao thật!”

“……”

Những lời này của Lục Ngạn Diễm thật khiến cô không còn lời nào để nói. Lời hắn nói đúng là sự thật.

Mọi chuyện, đều từ quyết định của cô mà ra.
“Thôi được rồi, tôi mệt lắm, có gì nói sau!”

Lục Ngạn Diễm có vẻ thật sự mệt mỏi, giọng hắn cũng k hông như mọi khi, vừa nói xong đã gác máy.

Lục Dung Nhan nằm ở trên giường, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Kỳ thật, cô vốn tưởng rằng với tính cách của Lục Ngạn DiễmMeo_mup, hôm nay cô nói tiếng nào dọn ra ngoài ở thì theo lý hắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng mà, sao hắn hoàn toàn không nổi giận?

Lục Dung Nhan có chút buồn bực trở mình.

Hay là hắn biết Lục Ngạn Sanh cùng Khúc Ngọc Khê muốn ly hôn rồi nên nghĩ muốn cùng Khúc Ngọc Khê hòa hảo, cho nên, đối với việc cô rời đi, hắn mới không để bụng? Đại khái thế đúng không!

Lục Dung Nhan cảm thấy chính mình thật sự có chút buồn cười, tại sao tới tận bây giờ còn mong đợi hắn sẽ giữ mình lại ư?

Lục Dung Nhan thật là có chút khinh bỉ với bản thân mình.

Cô lại ôm gối trở mình, nghĩ đến vừa nãy giọng hắn trong điện thoại mệt mỏi, trái tim cô không tự chủ mà xoắn cả lại.

Có lẽ, cuộc giải phẫu vừa rồi đã khiến hắn hao hết tâm lực rồi!

“Lục Dung Nhan mày đang suy nghĩ cái gì thế này!”

Lục Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, buồn bực dùng tay gõ gõ đầu, “Đã chuẩn bị ly hôn, người ta còn quan hệ gì với mày nữa? Còn nữa, đã là bác sĩ, có mấy ai không vất vả? Chính mày còn phải vất vả chuyển nhà thế này, còn có tinh lực đi nhọc lòng lo lắng cho người kh1c! Thật là bị ngược thành thói quen đúng không!”

Lục Dung Nhan thật sự phỉ nhổ chính mình, “Ngủ ngủ!!”

Cô đem chăn quấn quanh, cố ép mình ngủ.

………………………………………………………………………………

Hôm sau ——

Sáng sớm, tỉnh lại, rửa mặt xong, ra cửa đi làm.

“Ồ, cuối cùng tầng chúng ta đã có thêm người ở rồi!”

Vừa ra khỏi cửa, cô gặp hàng xóm cũng ra cửa cùng lúc.

Hàng xóm là một phụ nữ trung niên có vẻ trí thức, cô ta chào hỏi cùng Lục Dung Nhan.

“Xin chào, tôi mới tới, tôi tên Lục Dung Nhan.” Lục Dung Nhan cũng mỉm cười tự giới thiệu.

“Căn hộ này tôi nghe mới bán mấy hôm trước! Không tưởng tượng được là có người vào ở nhanh vậy. tôi còn tưởng phải vài năm nữa mới có hàng xóm chứ!”

“Mấy ngày hôm trước mới bán xong?”

Không có khả năng!!Meo_mup

Lục Dung Nhan nói: “Chắc không phải đâu! Căn nhà này nghe nói mua lâu rồi, chỉ là vẫn luôn để đó không dùng mà thôi.”

“Không có đâu! Hôm tôi ghé ngang văn phòng bất động sản, nghe nói căn hộ này mới bán mấy hôm trước chứ đâu!”

“……” Lục Dung Nhan có chút khó hiểu.

Lúc trước khi cô nói với Giang Mẫn việc muốn thuê nhà thì cô nàng nói anh mình có căn nhà để không đã nhiều năm, sao hàng xóm lại nói thành mới mua nhỉ?”

“Vậy, người mua tên gì ạ?”

“Không phải là cô sao?”

“Không phải đâu, tôi chỉ là người thuê nhà của bạn tôi thôi mà!”

“Vậy chủ nhà là bạn cô!”

Hàng xóm buồn cười nhìn cô.

“……” Lục Dung Nhan cũng cảm thấy chính mình hỏi một vấn đề thực ngu ngốc.

Nhưng mà, chuyện này là sao nhỉ? Sao lại thành căn hộ mới mua? Cô xác thật có chút mơ hồ.

Người hàng xóm thấy Lục Dung Nhan có chút ngơ ngác, lại nói: “Bất quá chuyện này cụ thể ra sao tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi lúc ấy chỉ là nhìn thấy căn hộ cạnh bên cho nên hơi chút lưu ý một chút, có thể là tôi lầm thôi! Thôi, đi làm nào!”

Hàng xóm vừa nói vừa đi vào thang máy, Lục Dung Nhan cũng vội đi cùng.

Lời của hàng xóm khiến cô cô chút nghi hoặc.

Cô nghĩ chút nữa tới bệnh viện phải hỏi Giang Mẫn cho rõ ràng.

Khi tới nơi Giang Mẫn đã có mặt. Lục Dung Nhan đang định hỏi thì đã nghe Giang Mẫn hỏi trước:

“Dung nhan, Lục viện trưởng có khỏe không?”

“Cái gì có khỏe không? Hắn bị làm sao?”

Lục Dung Nhan bị Giang Mẫn hỏi đến đầy đầu mờ mịt.

“A?” Giang Mẫn sửng sốt một chút, đáy mắt hình như có có chút chột dạ lóe qua “Không, chính là buổi tối qua lúc mổ xong đã khuya, mà Lục viện trưởng một mình mổ chính, tôi lo lắng anh ta quá mệt mỏi, cho nên……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.