Lục Dung Nhan chỉ cảm thấy cả người đau đến khó chịu, không phải đau do miệng vết thương, mà là… cảm giác xương cốt rã rời. Cô vừa mở mắt đã thấy Lục Ngạn Diễm tay chân đều đè lên người mình. Cái gã này có biết mình nặng thế nào không vậy? Chả lẽ hắn tưởng mình là đứa nhóc năm tuổi như Tiêu Tiêu sao?
Lục Dung Nhan hì hục mãi mới nhấc được tay chân hắn qua một bên, mà còn vô cùng nhẹ nhàng để hắn không tỉnh giấc. Lúc này cô không muốn phải đối mặt với hắn, đỡ xấu hổ. Cô quay người, nhìn qua vết thương đã xử lý tốt trên mu bàn tay hắn. Vết thương đã khép miệng, qua vài ngày chắc sẽ ổn.
Lúc này, Lục Ngạn Diễm ngủ thật sự say. Có lẽ, chỉ có lúc hắn ngủ nhìn là đáng yêu nhất.
Bất quá, cô cũng rất ít khi nhìn thấy hắn khi ngủ vì hai người rất ít khi chung giường, phải nói là gần như cơ hội ngủ cùng là bằng không.
Lục Dung Nhan nhẹ bước ra khỏi phòng hắn.
Thân dưới đã được bôi thuốc nên cũng bớt đau. Cô thuận tay đóng cửa phòng hắn lại, trở về phòng mình, bắt đầu tắm gội thay quần áo.
Tối qua cô vậy mà không thay đồ ngủ cùng hắn cả đêm.
Haizzz, còn ly hôn nữa chứ?!
Sao mọi chuyện chẳng như ý cô vậy nhỉ?
Tắm rửa thay đồ xong, cả người thoải mái hơn nhiều. Cô xuống lầu thì nghe có tiếng động trong bếp. Tiếng nồi niêu “lách cách” vang lên.
Lục Dung Nhan kinh ngạc, nghe thấy một tiếng kêu, “Mẹ ơi!!”
“Tiêu Tiêu?”
“Mẹ, mẹ là đồ lười hay sao? Giờ này mới chịu dậy, con ở đây đợi mẹ cả tiếng rồi đó.”
Nhóc con vừa nói vừa nhào tới ôm chặt lấy đùi cô. “Mẹ à, con nhớ mẹ muốn chết!”
Lục Dung Nhan nghe giọng con thì mềm nhũn cả người, vội vàng khom lưng ôm nó lên. “Mẹ cũng nhớ con lắm mà!”
“Dậy rồi hả?”
Hai mẹ con đang nói thì thấy bà Thôi Trân Ái vừa cười vừa từ trong bếp bước ra. “Mẹ nghĩ hôm nay cuối tuần, chẳng mấy khi hai đứa được nghỉ nên mang Tiêu Tiêu qua. Chuẩn bị ăn sáng đi, Ngạn Diễm đâu? Còn đang ngủ sao?”
“Mẹ.”
Đang nói, liền thấy Lục Ngạn Diễm mặc đồ ngủ màu xám, mặt lười biếng từ trên lầu đi xuống.
Hắn hẳn là cũng là vừa tắm xong, tóc còn ướt dán vào trán, thiếu đi sự tinh anh hàng ngày, nhưng lại thêm vài phần hơi thở thoải mái khi ở nhà.
“Ba!”
Nhóc con vừa thấy Ngạn Diễm xuống thì tức khắc liền hưng phấn, lập tức liền thoát khỏi lòng Lục Dung Nhan chạy thẳng về phía Lục Ngạn Diễm, cách hắn một quãng thì khựng lại, giọng líu lo ngừng bặt.
Nó ngẩng đầu, đôi mắt to như hòn bi tròn xoe nhìn chằm chằm bố mình.
“Ba, ba làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao vậy?”
“Mẹ, mẹ à---” nhóc con gân cổ, quay về phía Lục Dung Nhan đang ở phía sau kih hoàng la lớn. “Sao ba đột nhiên trở nên xấu như vậy?!”
“…”
Đây là thân nhi tử sao?
Lục Dung Nhan bị con mình thẳng thắn nói, làm cho bật cười.
“Ha ha..”
Tiếng cười vang lên khiến Lục Ngạn Diễm mặt xanh mét, lạnh xuống.
Thấy cháu mình nói, Thôi Trân Ái lúc này mới chú ý tới mặt con trai đang bị thương
“Trời ạ! Ngạn diễm, con làm sao vậy? Sao mặt trầy trụa vậy? Đánh nhau với người ta à?”
Thôi Trân Ái vội tiến tới xem vết thương trên mặt con trai.
Lục Ngạn Diễm đẩy tay mẹ ra, “Mẹ, con không có việc gì, bị thương sơ sơ thôi mà.”
“Ôi chu cha! Tay con, làm sao thế này?!” Thôi Trân Ái lúc này lại phát hiện vết thương trên tay Lục Ngạn Diễm, “Đã như vầy rồi mà còn kêu không có gì! Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Thật không có việc gì!” Lục Ngạn Diễm rút tay lại, liếc mắt nhìn Lục Dung Nhan vẫn không hé môi, tức giận nói: “Chẳng qua là tối qua gặp một kẻ lưu manh thôi!!!”
“……”
Lưu manh? Hắn vậy mà còn không biết xấu hổ nói Giang Trình Minh người ta là lưu manh?
Có lầm hay không!! Mặt mũi bỏ đâu? Hôm qua đánh người ta thì sao?
“Gặp lưu manh? Không sao chứ?” Thôi Trân Ái vẫn lo lắng quay đầu hỏi con dâu.
Lục Dung Nhan lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Mẹ ơi mẹ thì sao? Mẹ có bị thương không?” Đúng là con mình mà. Mặt nhóc con đầy lo lắng, khuôn mặt nhỏ xinh lo xoắn lại, nhìn mẹ đầy lo lắng.
“Sao mẹ nhìn cũng có vẻ đau như vậy, nhìn không ổn chút nào?! Tối qua bị dọa sợ hả mẹ?”
Nhóc con rất là đau lòng cho cô.
Lục Ngạn Diễm tức giận.
Con cưng à!!! Người bị thương mà ba mà!!!
“Mẹ không sao, chỉ là cũng vừa vặn gặp một kẻ lưu manh...”
“……”
Lưu manh mà cô nói, đương nhiên chính là chỉ hắn - Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm sắc mặt xanh mét.
“Hả? Bên ngoài sao lại lắm lưu manh vậy? Mẹ ơi, lưu manh trông như thế nào a? Chúng ta kêu ba đi quánh hắn đi!”
“…” Lục Dung Nhan cũng thật tình muốn nói cho cục cưng biết, lưu manh có dáng vẻ y như ba của con kìa, nhưng đương nhiên cô không nói. Dù cô thật sự không vừa ý Lục Ngạn Diễm, nhưng hình tượng người cha vĩ đại của hắn, cô sẽ thay hắn bảo vệ trước mặt con mình.
Thôi Trân Ái nghe ra vợ chồng họ nói xéo nhau, cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò con nhớ bôi thuốc đúng giờ, sau này không có xúc động như vậy nữa giục bọn họ mau tới ăn sáng.
Các bạn đang đọc sách được dịch tại trang g"a"cs"a"c"h do Meo Mup dịch. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
“Tiêu Tiêu vì muốn cùng hai đứa ăn sáng nên cũng chưa ăn gì đâu! Mau nào, nhanh lại đây ăn sáng, đừng để Tiêu Tiêu bị đói!” Thôi Trân Ái vừa dọn bàn, vừa gọi bọn họ ngồi xuống và nói: “Hai đứa đó, bình thường bận rộn thì nhờ người giúp việc đi. Không thích đành chịu, chứ hai đứa ít nấu cơm, đồ ăn bên ngoài thì không sạch sẽ, ăn ít lại đi, biết không?”
“Đã biết, mẹ.” Lục Dung Nhan thành thành thật thật đáp lời.
Thôi Trân Ái đối với nàng dâu là cô thật sự quá tốt mà. Ngày thường biết cô bận rộn nên bất cứ khi nào có thể thì bà đều giúp trông Tiêu Tiêu. Cuối tuần, bà chủ động tới nấu cơm cho bọn họ. Tuy cô không phải là con gái ruột nhưng bà cũng coi cô như con cái trong nhà.
Nói thật, chuyện ly hôn này, Lục Dung Nhan cảm thấy có lỗi, trừ bỏ con mình, còn có chính là cha mẹ chồng, đương nhiên, kỳ thật cô cũng có chút luyến tiếc bọn họ.
Nhưng lại luyến tiếc thì sao chứ, cuộc hôn nhân này, nhất định phải bỏ thôi.
Hai người vốn không yêu nhau mà cố chấp bên nhau, đó không gọi là cuộc sống, mà chỉ có thể coi như dày vò lẫn nhau.
Đang mải nghĩ, đột nghe bà Thôi Trân Ái hỏi một câu: “Ngạn Diễm, chị dâu con không sao chứ? Khỏe không?”
Lục Dung Nhan nghe thấy chợt bừng tỉnh.
Ánh mắt theo bản năng lướt về phía Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm trên mặt không có biểu tình gì, hắn cúi đầu múc cháo trong chén, không mặn không nhạt đáp một câu: “Hẳn là khôi phục không tồi! Không phải có săn sóc đặc biệt chăm sóc sao? Mẹ cứ yên tâm đi.”
Thôi Trân Ái thở dài, nói: “Ngọc Khê đứa nhỏ này gả đến Lục gia chúng ta kỳ thật rất không dễ dàng. Anh con suốt ngày đều không ở nhà, chúng ta này làm người nhà lý ra là phải chiếu cố con bé thêm một chút, buổi chiều mẹ định mang canh gà qua cho nó, hai đứa sao? Có đi cùng mẹ không?”
“Con không đi.” Lục Ngạn Diễm ngẩng đầu, liếc nhìn mẹ một cái, “Con buổi chiều còn có việc.”
Đối với cự tuyệt của hắn, Lục Dung Nhan cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng hắn sẽ đi thăm cô ta, dù sao người ta mới căt cổ tay tự sát mà.
“Dung Nhan, con thì sao?” Thôi Trân Ái lại hỏi Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan không cần suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu, “Mẹ, con cũng không đi, con không khỏe nên muốn nghỉ ngơi.”
Cô nói chính là lời nói thật, cơ thể xác thật không thoải mái.
Đương nhiên, nhớ Lục Ngạn Diễm hôm qua ban tặng.
Bất quá dù cô có khỏe hì cô cũng không muốn đi bệnh viện thăm Khúc Ngọc Khê.
Cùng cô ta nói chuyện, nhìn gương mặt kia, làm cô chỉ cảm thấy vừa phiền lại vừa mệt, cho nên, cần gì phải đi chứ?
“Vậy đi! Hai đứa không đi thì mẹ tự đi vậy! Cũng tốt, hiếm khi ở nhà cuối tuần, hai đứa nghỉ ngơi đi!”
“Bỏ đi, mẹ để Tiêu Tiêu lại chơi với hai đứa. Tối mẹ tới đón nó về.”
“Nội à, tối nay con không về nha...” Tiểu gia hỏa nói, ôm chặt cánh tay Lục Dung Nhan, nhỏ giọng sợ hãi nói: “Tối nay con muốn ngủ với ba mẹ mà.”
Giọng nó có chút nài nỉ ý kiến người lớn. Nhìn dáng vẻ nhóc con đáng thương vô cùng khiến lòng Lục Dung Nhan như tan thành nước.
Mấy ngày nay cô chỉ mải cãi nhau cùng Lục Ngạn Diễm, chỉ nghĩ tới việc ly hôn mà chẳng quan tâm tới Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, là lỗi của mẹ. Mẹ không chịu đón con về sớm. Tối nay mình không đi đâu hết, mẹ ở nhà với con, được không?”
“Dạ được!! Thật tốt quá!” Tiểu gia hỏa vui mừng đến mức liên tục vỗ tay, “Hôm nay con muốn mẹ kể chuyện cho con nghe!”
“Được, kể chuyện cho con nghe!”
Thôi Trân Ái nhìn bọn họ hai mẹ con hô ứng, măt sáng lấp lánh, có chút thâm ý.
“Nhóc con nha, vừa tới cạnh ba mẹ là có sinh khí hẳn! Cho nên á, trong nhà này, dù là cha hay là mẹ, thiếu ai cũng không được đâu! Được rồi, tối nay Tieu Tiêu ở nhà ngủ với ba mẹ nha. Tối nay nội không sang đón con!”
“Dạ nội!” Tiểu gia hỏa cao hứng ngút ngàn. “Tối nay con ngủ với ba mẹ!”
“...” Ngủ với ba mẹ? Nhưng mà trước giờ họ có ngủ cùng nhau đâu.
Lục Dung Nhan lặng lẽ ngước mắt nhìn mắt Lục Ngạn Diễm đối diện, mà hắn lại tựa mắt điếc tai ngơ, hãy còn bình tĩnh nhẩn nha ăn cháo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]