Lục Dung Nhan lên tiếng, giọng nói cô vỡ vụn không chút sinh khí.
“Được! Tôi đưa cậu đi!” Giang Mẫn vứt áo Lục Ngạn Diễm để lại ra, cởi áo khoác của mình bọc lấy cơ thể cô, cũng vì thế mới thấy những mảng tím xanh trên cơ thể cô, cả vệt máu trên đùi cô.
Tim Giang Trình Minh như thắt lại, “Dung Nhan, anh… anh đưa em đi bác sỹ trước…”
“Không cần!!” Lục Dung Nhan ghé vào trên vai hắn, không ngừng run run, “Em… tự em xử lý được!”
Cô không muốn cho ai nhìn thấy tình trạng chật vật thảm hại của mình.
Giang Trình Minh nuốt khan, “…được.”
Hắn cúi người, bế cô lên.
Giang Mẫn ở bên cạnh, cẩn thận nhìn, “Anh, cẩn thận chút, đừng làm cậu ấy đau!”
Giang Trình Minh dùng tốc độ nhanh nhất ôm Lục Dung Nhan lên xe, Giang Mẫn vẫn luôn ở bên cạnh chiếu cố.
Hắn dẫm mạnh chân ga, không bận tâm đang ở trong nội thành. Cũng may đã tối, trên đường cũng vắng.
Lục Dung Nhan nhắm hai mắt, dựa vào lưng ghế da, đôi tay quấn chặt áo khoác trên người, quanh quẩn trong mũi là mùi quen thuộc của Lục Ngạn Diễm, hơi thở khiến cô căm ghét.
Làm sao hắn có thể đối xử với cô như vậy!?
Hắn như vậy, có khác gì cầm thú đâu?!!
Cô oán hận cắn môi dưới, cố nâng mí mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm huy hoàng bên ngoài, trong lòng từng cơn lạnh lẽo!
Hôn nhân này, cô không thể không hủy bỏ.
Mải mê suy nghĩ, đột nhiên một tia trắng vụt qua, cô chưa kịp phản ứng thì xe Giang trình Minh đã đột ngột dừng lại.
“Két—“
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, người cô suýt nữa đập vào ghế phía trước.
Cô hoảng loạn nhìn thấy chiếc xe đen của Giang Trình Minh đã đụng vào một vật màu trắng.
Là chiếc Porsche thể thao màu trắng của Lục Ngạn Diễm.
Nhìn qua cửa sổ xe, Lụ cDung Nhan nhìn thấy bộ mặt lạnh như sương của Lục Ngạn Diễm.
Ánh mắt hắn như tảng băng, gắt gao chằm chằm nhìn vào cô.
“Cầm thú!!”
Giang Trình Minh nổi giận mà mắng một câu, đẩy cửa xuống xe.
Lúc Giang Trình Minh tiến tới, Lục Ngạn Diễm xuống xe, ánh trăng bạc lạnh lẽo chiếu trên cao xuống rọi lên mặt hắn càng thêm cảm giác lạnh như băng.
Giang Trình Minh không nói một lời, nắm đấm đã hướng về phía Lục Ngạn Diễm. Nhưng Lục Ngạn Diễm như đã đoán biết, nhẹ nhàng tránh qua một bên, xoay người trả lại một quyền vào mặt Giang Trình Minh.
“Không xong! Đánh nhau rồi!”
Giang Mẫn sắc mặt đại biến, “Dung Nhan, cậu ngồi yên trên này, đừng động, để tôi xuống can ngăn.”
Cô nói, vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Nhưng Lục Dung Nhan làm sao ngồi yên đợi được? Cô chịu đựng đau đớn ở thân dưới, quấn chặt áo khoác của Giang Trình Minh áo khoác, cũng đi theo xuống xe.
Mà lúc này, hai nam nhân, đã đánh nhau loạn cả lên, không ai chiếm được tiện nghi, trên mặt dù ít dù nhiều cũng đã bầm dập.
“Anh! Lục viện trưởng, hai người đừng đánh!”
Giang Mẫn ở một bên nôn nóng kêu lên, “Đừng đánh!! Có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện sao???”
“Anh không có gì để nói cùng loại cầm thú này!” Giang Trình Minh giận dữ gào lên.
Hắn nắm chặt tay Lục Ngạn Diễm, hung mãnh quăng qua vai, khiến Lục Ngạn Diễm đập lưng xuống đất. Nhưng Lục Ngạn Diễm lại cũng không phải người ăn chay, hắn thậm chí không nhăn mày, bật dậy xoay người đá, cánh tay đấm. Giang Trình Minh đã bị hắn phản đòn, áp chế trên mặt đất. Hai người lại nhanh chóng đánh loạn vào nhau.
Lúc Lục Dung Nhan xuống xe, vừa lúc liền thấy Lục Ngạn Diễm đem Giang Trình Minh áp chế trên ca pô xe Porsche trắng, giờ phút này, hai người đã đánh nhau đỏ cả mắt. Lục Ngạn Diễm hung hăng đấm thẳng vào mặt Giang Trình Minh.
“Đừng mà---“
Lục Dung Nhan đại kinh thất sắc.
Cô biết, nắm đấm này của Lục Ngạn Diễm đánh xuống thì có thể khiến cho Giang Trình Minh hộc máu. Nhưng Giang Trình Minh vì cô mới đánh nhau cùng Lục Ngạn Diễm, cô làm sao có thể nhìn thấy hắn bị thương chứ?
Lục Dung Nhan không kịp nghĩ, cũng không quản thân mình đau đớn, mà chạy như bay tới hai người chắn trước mặt Giang Trình Minh, ý muốn chắn lực tay của hắn.
Giang Trình Minh hiển nhiên cũng khiếp sợ.
Mà Lục Ngạn Diễm đối diện, càng bất ngờ.
Nắm tay kia cách gương mặt tái nhợt của Lục Dung Nhan chỉ còn nửa tấc, lòng bàn tay hắn còn cảm nhận được hơi thở đầy khẩn trương của hắn, mày kiếm cau lại, giây tiếp theo… nắm đấm lệch sang một bên.
“Rầm---” một tiếng, hung hăng đấm vào kính ô tô.
Lục Dung Nhan sớm đã sợ tới mức nhắm chặt mắt.
Cô vốn tưởng rằng này mình không thể tránh thoát một đấm này, không chừng còn máu chảy gì đó, nhưng tiếng va chạm vang lên mà cô không hề đau đớn.
Khẽ hé mắt…
Đập vào mắt là nắm tay đầy máu và vụn kính của Lục Ngạn Diễm. Nắm đấm của hắn đập xuống, cửa kính xe đã vỡ tan tành.
Từng giọt máu đỏ chảy theo ngón tay tái nhợt của hắn… trong chớp mắt, Lục Dung Nhan cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, rõ ràng cô muốn hỏi thăm hắn, nhưng lời nói cứ kẹt lại trong họng, không nói nên câu.
Mà Lục Ngạn Diễm lại dường như không hề cảm giác được đau đớn, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên khuôn mặt đầy kinh hoảng của Lục Dung Nhan, tầm mắt phức tạp thâm trầm, mà lại thanh lãnh đến cực điểm.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Lục Dung Nhan thật sự có cảm giác chính mình phạm vào sai lầm lớn.
Nhưng mà, cô có làm gì sai đâu?! Người làm sai là hắn, là người đàn ông trước mặt cô!!! Người cưỡng gian cô cũng chính là hắn! Vì sao cô còn thương tiếc hắn chứ!?
Lục Dung Nhan hạ quyết tâm, chuyển người, làm bộ không nhìn thấy hắn đã bị thương, hỏi Giang trình Minh phía sao, “Giang đại ca, anh không sao chứ? Bị thương chỗ nào rồi?”
Giọng nói đầy quan tâm làm người ta không chịu được.
Lục Ngạn Diễm tự nhiên cũng cảm giác được.
“Lục viện trưởng, tay anh chảy máu rồi…”
Là Giang Mẫn. Cô đi lên phía trước, có chút lo lắng, “Nếu không, để em giúp anh lấy hết vụn kính ra trước?”
“… Biến!”
Giọng Lục Ngạn Diễm lạnh như hầm băng.
Hắn không nói thêm tiếng nào, không buồn liếc mắt nhìn Lục Dung Nhan thêm, mặt lạnh, lên xe rời đi.
Mà máu trên tay hắn, vẫn còn nhỏ giọt…
Trong chớp mắt, Lục Dung Nhan có cảm tưởng như máu kia đang chảy từ ngực mình.
Cô thừa thận, lúc nãy là cô cố tình làm lơ hắn, cũng cố tình ra vẻ quan tâm người khác…
“Dung nhan, em không sao chứ?” Giang Trình Minh quan tâm cô.
“Emkhông có việc gì, quyền ban nãy không trúng em.”
“Sao em ngốc vậy! Em phải biết rằng nếu ban nãy hắn không đánh trật qua một bên thì em đã có thể nhập viện rồi!”
Lục Dung Nhan khẽ cười, “Vậy cũng còn hơn là khiến anh nhập viện. Thật xin lỗi, Giang đại ca, việc này vốn là việc riêng của em, em không nghĩ là lại liên lụy đến anh, thật sự xin lỗi!”
Lục Dung Nhan trong lòng tràn đầy áy náy, nhìn trên mặt và cơ thể hắn vì mình mà đầy thương tích, cô tự trách bản thân thật sự.
“Em cũng không nghĩ tới mọi việc thành ra như vậy, thật sự xin lỗi…”
“Em đừng cố nói xin lỗi với anh như vậy! Chuyện này cũng là anh không thể đứng nhìn mà, thật sự không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu thôi, đâu có liên quan tới em! Hơn nữa, vết thương nhỏ như vầy thật sự không đáng kể!” Giang Trình Minh nói, muốn trong lòng Lục Dung Nhan thoải mái hơn.
Giang Mẫn cũng vội nói: “Đúng vậy! Dung Nhan, cậu cũng đừng băn khoăn, vết thương cỡ này so với anh tớ chẳng đáng là bao. Lúc anh ấy còn trong thời gian huấn luyện bộ đội đặc chủng, có ngày nào mà không bị thương?”
“Cũng không phải vậy mà! Đi thôi, chúng ta lên xe.”
“Được.”
“Anh, anh bị thương rồi, để em lái xe!” Giang Mẫn nói, ngồi vào ghế điều khiển.
Giang Trình Minh cũng không từ chối, đỡ Lục Dung Nhan ngồi xuống trên ghế sau.
Lục Dung Nhan còn có chút không yên tâm vết thương trên người Giang Trình Minh, cô dặn dò Giang Mẫn nhớ đọc trên ga”c sa”ch, “Tiểu Mẫn, mấy ngày này cậu nhớ xử lý vết thương cho anh ấy nha, không có bị bội nhiễm lại phiền!”
“Ừ, tớ biết rồi!” Giang Mẫn gật gật đầu, “Việc của anh trai tớ, cậu đừng lo! Đã có tớ, khẳng định không có việc gì! Nhưng còn cậu…”
Giang Mẫn nói, liếc mắt nhìn Lục Dung Nhan qua gương chiếu hậu thấy cô sắc mặt trắng bệch “Tớ chính là lo cho cậu, hay là tối nay qua nhà tớ đi! Trên ngừoi cậu cũng bị thương, phải có người xử lý cho cậu chứ?!”
Lục Dung Nhan nhàn nhạt cười, “Cậu không cần lo cho tớ, tự bản thân tớ cũng là bác sỹ mà!”
Giang Mẫn vẫn có chút không yên tâm, “Nhưng mà, viện trưởng Lục…”
Chưa nói xong, Giang Trình Minh đã ngắt lời, thẳng thắn nói: “Tiểu Mẫn, Dung Nhan nếu phải về, đều có lý do, chúng ta không cần can thiệp.”
Giang Trình Minh vẫn là người có lễ nghĩa!
Nhưng, Lục Dung Nhan cô phải về nhà là vì đâu? Cô không muốn thừa nhận! Cô tình nguyện về mà không hề lý do.
Giang Mẫn đành phải gật gật đầu...
…………………………………………………………………………………………
Lục Dung Nhan trở lại Thanh Nhã Cư vào khoảng mười giờ.
Lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, trong phòng cũng không bật đèn, cô đưa tay bật đèn, phòng khách vẫn y như lúc cô rời đi, xem ra, Lục Ngạn Diễm còn chưa trở về?
Cô mở tủ đổi giày, nhìn thấy đôi dép đi trong nhà của hắn vẫn còn đó, không có dấu vết xê dịch.
Điều này càng khẳng định suy đoán của cô.
Hắn đã đi đâu chứ?
Cô vô cớ mà cảm thấy lo lắng, trên người hắn còn có thương tích.
Có lẽ, đây đúng là nguyên nhân mà đêm nay cô không sang nhà Giang Mẫn, chính là “lý do riêng” của cô mà Giang Trình Minh đã nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]