Chương trước
Chương sau
- ...

Nụ cười trên mặt Lục Dung Nhan cứng đờ, nhìn đôi mắt trong sáng của con, có há miệng mà không thể nói được câu nào.

Cô không có bản lĩnh trợn mắt nói dối như Lục Ngạn Diễm thế nên không thể thoải mái nghĩ một đằng nói một lẻo trước mặt người khác. Năm năm qua cô có thể diễn trò vợ chồng kiểu mẫu cùng anh đều vì trong lòng có chút hy vọng mong manh, thế nên cô vẫn luôn ngốc nghếch cho rằng chỉ cần hai người bên nhau lâu thì sẽ có lúc anh nhận ra điểm tốt của mình. Giờ xem ra đều là cô tự mình nghĩ quá nhiều thôi.

Chỉ là cô không thể nào nói ra sự thật nghiệt ngã đó cho một đứa trẻ, nói rằng điều ước của nó vĩnh viễn không thể thành sự thật được.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt tròn trịa của con, cô dịu dàng nói:

- Tiêu Tiêu, ba mẹ sẽ mãi mãi yêu con.

Nhưng thằng nhóc lại không dễ bị lừa:

- Không phải nói như thế, để con chỉ cho mẹ...

- Chúng ta cùng nói được không?

Lục Ngạn Diễm đứng bên cạnh cũng đã tới gần, anh giơ tay ôm cả hai mẹ con vào lòng.

Động tác thân mật thế này khiến Lục Dung Nhan cảm thấy rất mất tự nhiên, hơi thở của anh quanh quẩn trong mũi cô, vừa lạ lại vừa quen, nhiều đêm mùi hương này còn trộn lẫn với mùi rượu xuất hiện bên cạnh cô, tra tấn thân thể cô, lại càng tra tấn trái tim đã từng nuôi biết bao hy vọng của cô.

Mũi cô đã hơi cay, theo bản năng cô rụt người lại, muốn tránh khỏi anh, nhưng nào biết vòng ôm của anh càng siết chặt hơn.

Anh luôn có thể gợi lên kỳ vọng từ tận sâu dưới đáy lòng cô.

Có lẽ điều này cũng không trách anh được, chỉ trách tự cô không thể cầm lòng.

Trong lúc cô còn đang oán thầm thì giọng nói trong trẻo của Lục Ngạn Diễm lại vang lên bên tai:

- Ba mẹ và Tiêu Tiêu, người nhà mình tương thân tương ái, ba yêu mẹ, mẹ yêu ba, mà ba mẹ cũng rất yêu Tiêu Tiêu. Ba người chúng ta vĩnh viễn cũng không xa nhau nhé.

Giọng điệu rất bình thản tự nhiên, khiến người ta không thấy có gì khác thường hết.

Tình cảm của anh với Tiêu Tiêu đương nhiên là thật lòng, nhưng còn với cô thì sao?

Trong lúc Lục Dung Nhan đang tán thưởng diễn xuất của anh thì tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên, cô khẽ đẩy tay Lục Ngạn Diễm rồi cầm di động xem, bên trên là một dãy số xa lạ.

Vì Tiêu Tiêu vẫn ngồi trong lòng cô nên không đứng dậy được, chỉ đành ấn nghe ngay tại chỗ:

- Alo, ai đấy ạ?

Đầu kia vang lên một giọng nữ:

- Chào bác sĩ Lục, tôi là chị họ của Trình Hiểu Hiểu, nghe nói cô muốn thuê phòng phải không, giờ tôi có mấy phòng khá hợp với yêu cầu của cô, cô có muốn đi xem luôn không...

Hả...

Người bên kia vẫn đang nói không ngừng nhưng Lục Dung Nhan đã không có cách nào nghe tiếp được nữa, cô mất tự nhiên liếc mọi người. Tiêu Tiêu vẫn ngây thơ nhìn cô, mà Lục Ngạn Diễm vừa rồi còn lộ ra ánh mắt vô vàn yêu thương nhưng giờ đang chăm chú theo dõi cô bằng ánh mắt lạnh như băng giá.

Khoảng cách gần như thế anh không muốn nghe cũng khó.

- À... xin lỗi cô, giờ tôi đang bận, có gì tôi sẽ báo cô sau.

Lục Dung Nhan vội vàng tắt máy.

Không phải vì Lục Ngạn Diễm, mà cô chỉ đơn giản là không muốn làm Tiêu Tiêu phải buồn thôi, Lục Dung Nhan trong lòng tự nói với mình như thế.

Tiêu Tiêu còn nhỏ nên không nhận ra điều gì khác lạ, nó ngửa mặt lên nhìn mẹ mình:

- Mẹ ơi, vừa rồi ba đã nói theo ý con rồi, mẹ vẫn chưa nói đâu đấy.

- À... Ừ... Thế giờ mẹ phải nói gì?

- Mẹ nói như ba vừa nói ấy.

Giống ba vừa nói sao?

Những lời giả dối cô không tài nào nói nên lời được.

- Mẹ nói đi!

Tiêu Tiêu giục cô.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Lục Dung Nhan nhìn qua màn hình thấy vẫn là dãy số ban nãy, nên tránh cho con trai khó chịu, cô không nhấn nghe nữa.

Đặt điện thoại lên bàn xong cô phát hiện cha mẹ chồng đều đang nhìn mình, bất giác cô đã trở thành tiêu điểm trên bàn cơm rồi.

Rũ mắt, cô nhìn con trai vẫn đang mong chờ:

- Tiêu Tiêu...

Tiếng chuông lại réo vang, nhìn thấy vẫn là dãy số đó nên Lục Dung Nhan cuối cùng chỉ đành thả con trai xuống rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ăn.

Vội vàng vào phòng vệ sinh xong cô mới dám ấn nút nghe máy.

Giọng nói đầu bên kia vẫn rất nhiệt tình, làm những lời oán giận của cô nghẹn hết cả lại:

- Xin lỗi bác sĩ Lục, lại làm phiền cô rồi, nhưng tôi đang có một căn nhà cực kỳ phù hợp với yêu cầu của cô. Vừa rồi có vị khách cũng gọi cho tôi, nhưng vì cô là đồng nghiệp của Hiểu Hiểu nên tôi muốn hỏi ý cô trước. Nếu cô thấy ổn thì tôi sẽ từ chối phía kia.

Lời cô ta khiến cô thấy rất tò mò:

- Có thể nói rõ một chút không? Hai phòng à... Trong khu còn có nhà trẻ... cách bệnh viện Phụ Nhân mười phút đi xe... À, tốt lắm, thế cô giúp tôi giữ lại căn nhà này đi... Xem phòng sao, cuối tuần này chắc là được... Vậy hẹn chiều cuối tuần nhé, tôi, à không, bạn tôi muốn vào ở ngay... Ừ... Tạm biệt!

Nói chuyện thêm một lát thì cô mới tắt máy, sau đó bần thần mở vòi nước rửa tay, nhìn qua mặt gương bất chợt thấy một bóng dáng khôi ngô hiện ra, đôi tay đặt dưới dòng nước bỗng chốc cứng đờ.

Là Lục Ngạn Diễm.

Anh trầm mặc đứng ngay ngoài buồng vệ sinh, bóng người cao lớn nhìn xuống cô, tạo thành cái bóng đen, hoàn toàn bao phủ cô trong đó. Ánh mắt anh vừa sắc bén lại vừa lạnh lùng, dừng trên người cô như lưỡi dao bằng gió, khiến người khác lạnh run.

Không hiểu sao cô thấy áp lực rất lớn, khiến bản thân không tài nào thở được.

Lục Ngạn Diễm cực kỳ tức giận.

Hôm nay là sinh nhật của con trai, thế nên Lục Dung Nhan cũng không muốn cãi vã với anh làm gì.

Cô ổn định tâm trạng rồi cầm di động đặt trên bệ rửa tay lên, đi qua anh về phía nhà ăn. Lục Ngạn Diễm vẫn đứng im ở cửa, khiến cô không có cách nào lách được ra ngoài.

- Xin tránh đường!

Giọng cô cực kỳ bình tĩnh.

- ...

Lục Ngạn Diễm vẫn lạnh lùng nhìn cô, không có bất cứ ý nhân nhượng nào.

Không khí căng thẳng tột độ.

Vì không để mọi chuyện xấu hơn nên Lục Dung Nhan quyết định phải rời khỏi đây trước khi anh hoàn toàn phẫn nộ.

Cô cúi đầu né tránh tầm mắt của anh, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn:

- Quay lại đi, Tiêu Tiêu vẫn đang chờ cắt bánh đấy.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng hừ lạnh, Lục Ngạn Diễm đi vào rồi trở tay khóa cửa nhà vệ sinh lại, anh gần như đã áp sát người vào cô.

Giọng nói bình tĩnh mà lại khàn đặc không mang quá nhiều cảm xúc vang lên:

- Ai cho phép em tìm nhà trọ?

Cô chỉ cúi đầu chuyên chú nhìn chân mình:

- Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tiêu, đừng nói chuyện này được không?

- Trả lời tôi.

Anh kiên quyết không chịu bỏ qua.

- Nhất định phải nói sao?

- ...

Dù Lục Dung Nhan không ngẩng lên nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh băng như mũi kiếm đang đâm vào người cô, bất kể lúc nào cũng xuyên qua tim cô ngay được.

Cô lùi lại mấy bước rồi cố lấy hết dũng khí để đón nhận ánh mắt sắc bén đó:

- Tôi nói rồi, tôi có quyền từ chối cuộc sống không hạnh phúc.

Khóe môi Lục Ngạn Diễm cong lên như thể đang cười:

- Thế nên em định dẫn Tiêu Tiêu ra ngoài thuê phòng trọ sao?

- Đây chỉ là tạm thời thôi. Lương của tôi cũng không thấp, đợi đủ tiền tôi sẽ...

...Tự mua một căn nhà.

- Tạm thời? Tạm thời bao lâu?

Lục Dung Nhan bình thản đáp:

- Tôi nghĩ không lâu lắm đâu...

Anh lại tiến lên một bước, ánh mắt sát lại gần cô hơn:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó...

Cô cắn môi, đáp:

- Sau đó, ly hôn!

Khóe môi anh cong lên, giọng điệu vẫn hết sức bình tĩnh:

- Rồi sau đó nữa?

Lục Dung Nhan ngơ ra:

- Gì cơ?

- Tôi nói sau khi ly hôn ấy?

- Sau khi ly hôn thì quyền giám hộ Tiêu Tiêu sẽ thuộc về tôi, nhưng tôi sẽ đưa con về thăm ông bà thường xuyên, và cả... anh nữa.

- Tốt lắm.

Đáy mắt anh thế mà lại hiện lên ý cười.

- ...

- Sau đó? Còn kế hoạch gì khác không?

Anh vẫn cứ lãnh đạm hỏi tiếp nhưng cô đột nhiên lại nổi giận:

- Tôi không biết anh đang muốn nói gì? Hôm nay là sinh nhật Tiêu Tiêu, tôi không muốn nói chuyện này với anh ở đây!

Bất thình lình anh giơ tay nắm chặt cổ tay cô rồi hơi ngả người về phía trước, đẩy cô sát vào góc tương, ánh mắt đã tràn ngập lửa giận:

- Sau đó tìm một người cha dượng cho Tiêu Tiêu, rồi cho thằng bé một đứa em trai hoặc em gái cùng mẹ khác cha phải không?

- Lục Ngạn Diễm, anh đừng quá đáng! Dù là thế thì có liên quan gì tới anh sao?

- Tôi cứ thích quá đáng đấy!

Lục Ngạn Diễm nghiến răng:

- Chuyện của vợ mình mà tôi lại không liên quan à? Trước khi em quyết định có nghĩ đến cảm giác của Đình Tiêu không? Em có hỏi ý nó chưa? Trong hai chúng ta ai mới là kẻ quá đáng đây?

Nước mắt Lục Dung Nhan đã sắp tràn mi, giọng cô lạc cả đi:

- Thế anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Những năm qua trước khi quyết định bất cứ việc gì anh có từng hỏi qua ý tôi chưa? Gia đình lạnh lẽo thế là quá đủ rồi, tôi còn trẻ, tôi có quyền tìm cuộc sống mới, tôi tin sau khi lớn Tiêu Tiêu cũng sẽ hiểu được quyết định của tôi hôm nay!

Cốc cốc cốc ——

Tiếng đập cửa không nhẹ không nặng vang vọng trong phòng vệ sinh, cả hai đều sửng sốt mất một lát, ngay sau đó là giọng trẻ con truyền tới:

- Ba mẹ ơi, hai người đang làm gì thế? Sao ba mẹ còn chưa ra ngoài?

- ...

Lục Ngạn Diễm cho Lục Dung Nhan một ánh mắt cảnh cáo rồi mới mở miệng:

- Tiêu Tiêu ngoan, con đi ăn bánh với ông bà trước đi, đợi chút rồi ba mẹ ra ngay.

- Hai người nhanh lên nhé!

- Ừ.

Tiếng bước chân đi xa dần, ngoài cửa lại yên tĩnh như cũ.

Không khí trầm xuống.

Cơn tức của Lục Ngạn Diễm dịu đi một chút, giọng nói cũng dịu hẳn:

- Dù tôi không cho được thứ em muốn nhưng vì Tiêu Tiêu chúng ta có thể nào tiếp tục cuộc sống hòa bình như cũ không?

Đây là lần đầu tiên anh hỏi ý cô, nhưng câu này nghe vào tai lại khiến Lục Dung Nhan thấy cực kỳ nực cười.

[Vợ chồng Dung Nhan]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.