Dù sao mỗi ngày cô cũng đều chuẩn bị cho mình một ấm trà, bây giờ chỉ cần pha cho y thêm một cốc trà mà thôi, nếu điều này có thể đổi lấy sự " dịu dàng" của y, thực sự là vô cùng xứng đáng.
- Thứ hai....
Phù Tang đang vô cùng vui mừng, lại thấy y tiếp tục mở miệng.
Sắc mặt Phù Tang liền trầm xuống:
- Còn có điều thứ hai?
- Mỗi ngày sau giờ luyện tập phải đến chỗ tôi báo cáo.
- Hả?
Phù Tang kinh ngạc,
- Đến chỗ anh báo cáo hả? Tôi....không phải, sau giờ luyện tập tôi tới đây làm gì? Hơn nữa, sau giờ luyện tập tôi phải đi ăn cơm, đúng không? Ăn xong tôi còn phải đi lấy nước tắm rửa, giặt quần áo, đợi sau khi tôi làm xong những việc này, thì cũng đã đến giờ đi ngủ rồi! Làm gì có thời gian mà tới chỗ anh báo cáo!
- Ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo đều có thể làm ở chỗ tôi, hơn nữa, ở trong kí túc xá của tôi có thể vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực, không phải sao?
Cô lại không hề cảm thấy như vậy!
Phù Tang lắc đầu:
- Không được! Tôi không thể đồng ý, nếu để các bạn học khác biết tôi ngày ngày chạy đến chỗ anh, thanh danh của tôi có phải là không còn cần tới nữa không?
Hoắc Thận nhả một vòng khói về phía cô:
- Không đồng ý thì thôi.
- Hụ hụ hụ hụ__
Phù Tang bị sặc khói thuốc ho khan, cô lấy tay phẩy khói trước mặt:
- Được rồi, để tôi cân nhắc một chút!
Phù Tang không biết cô vì sao lại đồng ý sẽ cân nhắc yêu cầu này, rõ ràng chuyện này căn bản không cần phải cân nhắc!
Cô đại khái....vẫn là bị điều kiện đầy hấp dẫn của y mê hoặc! Dẫu sao....mỗi ngày có thể không cần mượn cớ mà có thể chạy tới nhà hắn một lần, cái này thực sự khiến cô...
- Muộn rồi, tôi nên về rồi, đối với điều kiện của anh, tôi sẽ xem xét! Nếu như ngày mai tôi chuẩn bị trà lạnh cho anh, vậy chứng tỏ là tôi đã đồng ý với điều kiện của anh....
- Tôi đưa cô về.
Hoắc Thận đứng dậy, dập điếu thuốc đang cầm trong tay vào gạt tàn.
- Không cần đâu!
Phù Tang vội vàng xua tay:
- Anh mở cửa giúp tôi là được rồi, tôi tự đi về! Cùng ở một khu, anh cần gì phải đưa tôi về.
Hoắc Thận chau mày, nhưng không nói gì.
Đi tới trước cửa, y mở cửa cho Phù Tang.
- Tôi đi đây, bye bye!
Phù Tang đi ra khỏi cửa, quay người vẫy tay tạm biệt với y, nhưng mà, đáp lại cô chỉ có một tiếng " sầm", y không chút lưu luyến mà đóng sầm cửa.
Hừ! Tính khí thô bạo!!
Phù Tang tức đến mức muốn đạp một phát, nhưng cuối cùng, vẫn cố nhẫn nhịn.
Tốt nhất đừng vì nóng giận tức thời mà khiến cho cả người phiền muộn, Phù Tang tự an ủi mình như vậy.
Xoay người, không ngoái đầu mà rời đi.
..........................
Phù Tang nằm ở trên giường, lăn lộn khó ngủ.
- Phù Tang, sao cậu cứ lăn tròn trên giường vậy! Qua qua lại lại, không ngừng xoay lật.
Phó Lâm bị âm thanh lật người của Phù Tang làm cho không ngủ nổi.
Phù Tang có chút ngại ngùng, ngẩng cổ lên, liếc về phía Phó Lâm một cái, nhỏ giọng nói:
- Có phải mình làm ồn đến cậu không?
- Cậu nói xem? Mất ngủ hả?
- Ừm, uống nhiều trà quá.
- Mình thấy không phải do cậu uống nhiều trà, mà rõ ràng là cậu đang có tâm sự.
Phó Lâm nhỏ giọng nói, dứt khoát bò từ trên giường dậy, vén chăn của Phù Tang lên chui vào trong:
- Cậu nằm dịch sang bên kia một tí đi.
- Cái giường này bé thế mà cậu còn chen vào.
Phù Tang mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn nằm dịch vào trong, dành ra hơn nửa cái giường cho Phó Lâm nằm.
Lúc này, hai con nhóc ở đôi diện đều đã ngủ say rồi, cũng không biết hai cô bên này đang làm gì.
- Được rồi, chuyện này căn bản không cần suy nghĩ.
- Không đi hả?
- Đương nhiên phải đi! Cậu bị ngốc hả!
Phó Lâm gõ gõ vào đầu cô.
- ...Ừm.
- Mình cũng thật là phục hai người! Nói cái gì mà giao ước, đây đều là đang mượn cớ hả? Muốn giữ đối phương ở bên cạnh mình, cũng không cần tìm một cách ấu trĩ, lập dị như vậy đi? Hóa ra Hoắc giáo quan của chúng ta lại kì cục như vậy!
- Cậu nói...anh ấy là muốn giữ mình bên cạnh sao?
Trong bóng tối, đôi mắt Phù Tang dường như có vài tia sáng lướt qua.
- Nếu không thì sao? Cậu đồng ý với người ta, còn không phải là vì để có nhiều cơ hội tiếp xúc với người ta hả? Theo mình thấy! Suy nghĩ của Hoắc giáo quan không có khác biệt với cậu đâu! Nếu không, đang yên đang lành, làm sao lại bắt cậu mỗi ngày tới báo cáo hả? Hoắc giáo quan muốn làm gì, không phải đã bày ra rõ ràng rồi sao?
Cổ và mặt Phù Tang đều đỏ như sắp bốc cháy, cô vươn tay qua, xấu xa nhéo môt cái len phần eo của Phó Lâm.
- Cậu được lắm Phó Lâm,...
- Ha ha ha! Cậu đừng nhéo mình, nhột… nhột chết mình rồi! Ha ha ha...
- Được rồi, được rồi! Không ồn nữa, thật sự sẽ khiến hai cậu ấy tỉnh lại đấy, cậu mau mau đi về giường cậu đi, đừng có chen chúc với mình!
Phù Tang đuổi Phó Lâm.
- Đồng ý đi!
Phó Lâm lại nói:
- Cậu không phải vẫn luôn thích người ta sao? Đây là một cơ hội tốt biết bao!
- Phải vậy không?
- Đương nhiên!
Phù Tang nhìn trần nhà:
- Được!
Cô đồng ý rồi.
Phó Lâm cười cười sau đó nói:
- Nhưng có một điều, cậu phải chắc chắn.
- Điều gì?
- ...Cái này!
Phù Lâm nói xong, đưa tay luồn vào chăn chỉ vào cái bụng bằng phẳng của cô, khuôn mặt mập mờ ghé sát vào tai cô nói:
- Chớ dễ dàng cho bọn đàn ông chiếm được cậu, đàn ông đều rất đê tiện, quá dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng! Biết chưa? Phải phòng thủ thật tốt ranh giới cuối cùng.
- ...Được,.
Phù Tang biết điều này là Phó Lâm đang nói nghiêm túc, cũng là vì muốn tốt cho cô.
Cô đỏ mặt, gật đầu một cái nói:
- Tớ sẽ để ý bảo vệ bản thân.
Thật ra thì cô cảm thấy, Hoắc Thận không giống loại người sẽ kéo cô lên giường.
Ít nhất, hồi trước không phải như vậy!
Có điều rõ ràng là cô quá ngây thơ rồi!
Cô thế mà lại đem một tên lưu manh biến thành Liễu Hạ Huệ (*).
Hiển nhiên, cô không hiểu hết về con người Hoắc Thận
(*) Liễu Hạ Huệ: nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc là một chính nhân quân tử, không ham dục sắc. Tương truyền rằng ông đã ôm một người phụ nữ cả đêm để truyền hơi ấm cho cô gái ấy mà trong lòng không có chút dục vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]