- Nghe giọng có vẻ giống nam thần họ Du đấy!! Anh ta đang dưới tầng sao?
- Phù Tang, nam thần kia đang gọi cậu đấy! Mau xuống xem đi!!
Bạn ký túc cách vách vẻ mặt đẩy Phù Tang ra ngoài cửa:
- Hình như anh ta định tỏ tình với cậu đấy! Cậu mau xuống xem đi!
- Oa!! Nam thần họ Du định tỏ tình với Phù Tang của chúng ta sao?!! Phù Tang à, hâm mộ cậu quá!
Lại có vài bạn học dò đầu ra ngoài, trên mặt ai cũng viết hai chữ "hâm mộ".
Phù Tang thực sự đau hết cả đầu rồi!
Anh Ninh thấy Phù Tang còn sững sờ tại chỗ liền vội vàng dùng khuỷu tay đụng vào cô:
- Này! Còn phát ngốc gì nữa! Mau mau đi xuống đi! Cậu xem mình nói chuẩn không, xem ra món quà mình tặng cậu cuối cùng cũng có tác dụng đi?
- ...
Phù Tang không biết nên nói gì nữa
- Cậu cứ mở miệng là nói linh ta linh tinh!
- Phù Tang!! Phù Tang --- Anh yêu em ---
Tiếng hét cao vút của Du Thần truyền lên từ phía dưới.
Tiếng hét này khiến tất cả các bạn nữ như bị trúng thuốc kích thích vậy, họ lũ lượt chạy hết ra ban công.
- Oa! Nam thần lãng mạn quá đi!!
- ...
Phù Tang chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.
An Ninh đứng từ trên ban công nhìn xuống, sau đó lại chạy vào trong ký túc:
- Cục cưng à, cậu có muốn chạy xuống nhìn một chút không? Nói thật, trước kia mình vẫn luôn cảm thấy cái kiểu đứng dưới sân cầm hoa tỏ tình này thật LOW, nhưng chẳng hiểu sao nam thần họ Du kia làm như vậy mình lại cảm thấy lãng mạn vô cùng! Không lẽ do giá trị nhan sắc của nam thần quá cao?
- Chẳng cần nghi ngờ gì nữa, cậu vốn là nông cạn như vậy mà!
- Cậu mau xuống đi! Để nam thần chờ lâu rồi!
An Ninh thúc giục cô, một mực đẩy cô ra ngoài
- Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi xuống!!
Phù Tang thực sự không muốn đi xuống, tuy nhiên theo tình hình hiện tại, nếu như cô không xuống phía dưới nói rõ ràng mọi chuyện với Du Thần, chỉ sợ khó mà dọn dẹp được cơn "phong ba" này, nhỡ như chuyện này đến tai các thầy cô, e là khá phiền phức!
Phù Tang nhanh chóng chạy xuống dưới tầng.
Do chạy xuống quá vội nên nhất thời cô quên mang theo điện thoại, trực tiếp để quên điện thoại trên bàn học trong phòng.
Phù Tang vừa mới chạy xuống dưới tầng đã thấy Du Thần đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực chờ cô.
Nói thật, đúng như lời của An Ninh nói, chuyện hôm nay nếu đổi lại là người khác có thể sẽ đem lại cảm giác khá LOW, song việc này tới phiên Du Thần ngược lại lại khá lãng mạn, thậm chí còn khiến đám thiếu nữ đang vây xem phải hâm mộ, ghen tị, hận.
Phù Tang biết, có không ít bạn nữ trong số đang vây xem kia đang theo đuổi Du Thần.
Giờ phút này, Du Thần đang cầm trong tay một bó hoa hồng, trên người mặc một chiếc áo phông trắng cùng một chiếc quần dài màu xám. Ánh sáng từ chiếc đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu anh ta, rọi lên ngũ quan sắc sảo tinh tế, khuôn mặt nửa ngoài sáng nửa trong tối lại càng tôn thêm vài phần khí chất cao quý lẫn thần bí cho anh.
Ai ai cũng biết, bình thường mắt Du Thần luôn để trên đầu, trước giờ không bao giờ nể nang với những cô gái theo đuổi mình, nhưng duy chỉ có mình Lục Phù Tang cô là ngoại lệ,
Lục Phù Tang ngừng lại một chút, do dự mất vài giây, rồi cuối cùng cũng cất bước về phía Du Thần.
- Du Thần, tôi...
- Phù Tang! Trước khi em nói, hãy nghe những lời anh muốn bày tỏ với em trước, được không?
Vẻ mặt Du Thần vô cùng chân thành.
Phù Tang hơi mím môi lại, một lúc lâu sau mới gật đầu đồng ý:
- Được, tôi nghe anh nói trước.
Du Thần liền nói:
- Anh rất thích em! Thực ra anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp em lúc mới nhập học rồi! Song tính anh vốn là vậy, trước giờ vẫn luôn rất kiêu ngạo, tuy trong lòng thích một người đến điên cuồng nhưng ngoài mặt lại vẫn luôn giả bộ không để ý. Dù có như vậy, anh vẫn không nhịn được muốn tới gần, muốn tìm hiểu thật sâu về người ấy. Anh biết cô ấy sẽ rời khỏi nhà vào tám giờ sáng hàng ngày, thỉnh thoảng sẽ đến bến xe buýt, chờ xe buýt số 211 rồi tới trường; trước nay mỗi khi lên lớp, cô ấy đều thích nằm bò lên bàn, lén vẽ rùa, vẽ lợn, vẽ khỉ, vẽ cún lên sách giáo khoa ở sau lưng giáo viên để giết thời gian. Vào một giờ chiều hàng ngày, cô ấy sẽ tới thư viện trường đọc sách, nhưng hầu hết sách cô ấy xem đều là các tiểu thuyết, các tác phẩm nổi tiếng trên thế giới, manhua dành cho thiếu nữ, tiểu thuyết ngôn tình, thế mà lại chưa từng đọc lấy một quyển sách phục vụ đến việc học tập! Anh biết thời gian biểu của cô ấy, nên mỗi một buổi sáng, anh đều bảo tài xế dừng xe trước trạm xe buýt, tính toán tỉ mỉ thời gian cô ấy bước lên xe mà đợi ở bến, mong sẽ được tình cờ gặp cô ấy. Buổi chiều hàng ngày, anh sẽ ngồi ở một vị trí không xa cô ấy mà ngồi học, cùng cô ấy đọc sách, cùng cô ấy giết bớt thời gian...
Những lời từ tận đáy lòng của Du Thần khiến Phù Tang sửng sốt trong giây lát.
Những dòng hồi ức lũ lượt tràn về, không ngừng phản chiếu trong tâm trí cô. Những hình ảnh tươi đẹp bắt đầu hiện ra trước mắt cô, từng chút, từng chút một...
Có một lần Phù Tang tình cờ gặp nam thần họ Du trong lòng mình tại cửa xe buýt số 211, cho nên từ sau lần đó, cô luôn từ chối tài xế cá nhân đưa mình đến trường, bởi cô muốn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn với nam thần của mình.
Từ sau đó, cô phát hiện rằng, nam thần vẫn luôn ngồi trên một chiếc xe buýt, chưa từng thay đổi, vậy nên Phù Tang đã học thuộc biển số của chiếc xe ấy, dù là thi thoảng cô có ra khỏi nhà sớm và có những chiếc xe buýt khác chạy qua, cô cũng không đi lên mà nhẫn nại chờ chiếc xe buýt có chở nam thần của cô đến.
Kỳ thật Lục Phù Tang cô cũng không hề thích ủ rũ trong thư viện.
Vào một lần Thần Hi muốn đến thư viện tìm chút tài liệu, cô bé cứ một mực kéo cô đi. Vì không chịu nổi sự nhõng nhẽo của Thần Hi nữa, cô cuối cùng cũng chấp nhận hy sinh thời gian ngủ trưa của mình để đến thư viện cùng cô bé, lại nào ngờ sẽ bất ngờ gặp được nam thần Du Thần trong lòng mình tại đây. Vì thế từ sau ngày đó, cô bắt đầu đến thư viện hàng ngày vào cùng một khoảng giờ. Vài ngày đầu còn bị hụt, nhưng rồi đến ngày thứ ba, cô rốt cục cũng thấy nam thần xuất hiện trước mắt mình. Vào khoảnh khoắc ấy, cô vẫn còn ngây thơ cho rằng hết thảy mọi thứ đều chỉ là trùng hợp...
Mà kỳ thực, duyên phận nào có kỳ diệu đến vậy? Tất cả mọi sự trùng hợp chẳng qua đều là cố tình sắp xếp trước mà thôi.
Nhưng cũng chính bởi sự "cố tình sắp xếp" này mới khiến trái tim đang yên ổn của Phù Tang bắt đầu mạnh mẽ gợn sóng…
Du Thần tiếp tục nói:
- Khi anh nhận được thư tình của em, thực sự anh có chút không dám tin, thậm chí còn cho rằng đó chỉ là một trò đùa ác ý! Nhưng rồi buổi tối ngày hôm ấy, anh đã mất ngủ suốt cả đêm! Bởi vì phấn khởi, bởi vì vui mừng, mà cũng bởi còn chút lo sợ nữa! Biết bao lần anh muốn gọi điện thoại cho em, nhắn tin cho em, nhưng mỗi khi cầm điện thoại lên, anh lại nhất thời không biết mình nên nói gì mới được. Đợi đến khi anh quyết định sẽ đem tất cả tâm tư đã giấu trong lòng mình suốt một năm nay nói với em, thì trời cũng đã sáng; rồi nhiều ngày sau đó, dù là đợi em ở bến xe buýt, thư viện hay thậm chí là phòng học, anh vẫn không thể thấy được bóng dáng của em! Anh lo lắng, anh hối hận, mãi cho đến khi em lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh...
Đôi mắt Du Thần nhìn Phù Tang càng lúc càng trở nên thâm tình, đáy mắt anh như đang ngổn ngang hàng trăm mối cảm xúc không thốt nên lời, anh cầm bó hoa hồng trong tay tới trước mặt Phù Tang, cổ họng trở nên căng thẳng:
- Phù Tang, hãy cho anh biết, bức thư tình ngày đó không phải là một trò đùa của em, đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]