Chương trước
Chương sau
Mà cô giáo đứng trên bục giảng, thực sự cũng nghe thấy, cô đanh mặt lại:

- Các em ở dưới rì rầm nói gì vậy hã!

- Thưa cô, bọn họ nói chắc là Lục Phù Tang đã gian lận đó!

Có một số bạn học không sợ làm lớn chuyện lên.

- Tôi không có gian lận!

Phù Tang lớn tiếng mà đáp lại một câu.

Cô là có chút tức giận, nhưng không phải là bị oan ức, chỉ vì trong lòng có chút không cam, dù gì cũng là bản thân đã cố gắng học lâu như vậy, hơn nữa, không chỉ là mồi hôi công sức của một mình cô, trong đó còn có công lao của Hoắc Thần, làm sao mà có thể để hai chữ ‘gian lận’ của họ phủi sạch đi được chứ?

Cô chủ nhiệm nghiêm mặt mà nhìn một vòng cả lớp, lạnh giọng nói:

- Các em ai nhìn thấy bạn Lục gian lận rồi? Không có tận mắt nhìn thấy, lời nói vô căn cứ, chỉ là ngậm máu phun người! Mỗi người đều có một cái miệng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, nếu như các em trước khi nói suy nghĩ một cái, bản thân mình có phải cũng sẽ cho phép các em nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy không!!

Phù Tang cảm ơn cô chủ nhiệm tin tưởng mình như vậy, thực ra, đói với những hoài nghi của các bạn học, cô cũng có thể hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, không có nghĩa là cô có thể chấp nhận.

- Vậy nếu như bạn ấy không gian lận, mà dưới tình trạng vắng học đến hai tháng, thì thành tích không giảm mà còn tăng lên nữa? Cô lý, cô cảm thấy như vậy hợp lý sao?

Có bạn học nói ra nghi vấn.

Phù Tang quay đầu nhìn vào người đó:

- OK! Tôi không muốn tranh luận với bạn điều gì cả, dù sao không đến hai tuần thì thi cuối kì rồi, đến lúc đó tôi sẽ tự chứng minh được bản thân tôi! Thưa cô, em đề nghị thi cuối kì cô đích thân làm giám khảo thi cho em, ngồi ở bên cạnh em, phiền cô giúp một số người nhìn chằm chằm vào em, miễn để em lại nhìn đáp án của người khác!

Phù Tang nói xong, ngồi lại lên ghế của mình.

Mà bạn học chất vấn Phù Tang kia, nhận lấy lời nói của Phù Tang như vậy, cũng không nói nhiều thêm điều gì nữa.

- Được rồi, tiếp theo công bố thành tích của tất cả mọi người!

Cô chủ nhiệm bắt đầu công bố thành tích.

Phù Tang tuy là bị bạn học chất vẫn có chút không vui, nhưng sau khi lấy được bảng điểm của mình, trong lòng cô lại được niềm vui lấp đầy, hưng phấn mà mạnh mẽ hôn một cái lên bảng điểm ‘mooooah~’

Lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi làm học sinh, dường như cũng không tệ!

Đeo cặp sách từ trong lớp bước ra, thì đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên.

Vừa nhìn, kinh hỉ, lại là điện thoại của Hoắc Thần gọi đến.

Hiếm có!! Y lại gọi điện thoại cho cô, cứ như là mặt trời mọc lên từ hướng tây vậy!!

- Hoắc Thận!!

Phù Tang vui mừng mà hét một tiếng:

- Đúng lúc, tôi có một tin tốt muốn nói cho anh biết nè!

- Nói đi!

Cách một cái màn hình điện thoại, Hoắc Thận cũng cảm thấy niềm vui của Phù Tang, khóe miệng đẹp đẽ của y bất giác cong nhẹ lên.

- Thành tích thi của tôi có rồi!! Cư nhiên còn được lọt vào top hai mươi nữa!! Tôi thực sự là không dám tin n ữa! Hơn nữa, cô chủ nhiện còn cực lực mà biểu dương tôi! Hoắc Thận, tôi tực sự rất vui đó! Tôi là lần đầu tiên được cô biểu dương, cảm giác này thật sự tuyệt quá đi mất!

Phù Tang nhún nhảy mà đi về phía trước, chỉ cảm thấy, trái tim nhỏ của mình cũng muốn bay lên theo luôn rồi.

Hoắc Thận cong cong môi:

- Vậy tôi có nên nói câu ‘chúc mừng’ không?

- Là tôi nói cảm ơn anh mới phải! Nhưng mà, vui thì vui, nhưng hôm nay tôi cũng ấm ức lắm!

- Hửm?

- Lúc trước tôi thi đều ngoài hạng năm mươi của lớp, lần này lại được vào top hai mươi, các bạn học trong lớp bắt đầu nghi ngờ tôi! Nói là tôi vắng học hết hai tháng, thành tích không giảm mà còn tăng lên, thật là ngược đời quá mà, cho nên, bọn họ nghi ngờ tôi gian lân, nói tôi chép bài của bạn đứng nhất trong lớp! Anh nói xem tôi oan ức cỡ nào!!

Hoắc Thận chau mày:

- Vậy cô không giải thích cho bản thân?

- Đương nhiên có rồi! Tôi tức giận... nên đã nói một câu đảm bảo với mọi người!

- Nói cài gì?

- Tôi nói thi cuối kì tôi sẽ tự chứng minh bản thân mình lần nữa, đến lúc đó bảo cô chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào tôi, bảo cô ngồi bên cạnh tôi, nhưng vậy thì tôi có nhìn cũng không nhìn được đáp án của người khác rồi! Thực ra sau khi nói xong lời này tôi liền hối hận rồi...

Phù Tang vô một cái lên trán của mình:

- Tôi lúc đó cũng là tức lên tới nào, tưởng là thành tích thi tháng được, thì lần sau nhất định cũng sẽ không tệ...

Phù Tang có chút buồn bã:

- Sau này không có anh kèm tôi học nữa, thì thành tích của tôi làm sao mà lên được!

- Cho nên sau này không đến nữa?

Hoắc Thận hỏi một câu.

Phù Tang vểnh vểnh môi:

- Anh cảm thấy ba mẹ tôi sẽ cho phép sao?

- Thật hay.

Hoắc Thận nhướng nhướng mày, ngữ khí giả vờ thong thả:

- Thời gian rỗi của tôi cuối cùng có thì không cần bị cô chiếm lấy rồi.

- Hơ! Tôi không đến, dường như anh rất vui nhỉ!

- Tâm trạng khá tốt.

Lời Hoắc Thận nói thật sự không phải là lời thật lòng, tâm trạng tốt gì chứ? Không thấy được! Nếu thật sự không hi vọng cô đến, thì bản thân mình tại sao lại gọi điện thoại hỏi chứ?

Phù Tang không vui mà hứ một tiếng:

- Nghe anh nói thì tôi lại tức giận! Bị bạn học làm tức như vậy, tưởng là có thể từ anh nghe được mấy câu dễ nghe, kết quả, càng khiếng cho tâm trạng tôi nghẹn thêm! Ngắt đây!!

Nói xong, cũng không đợi Hoắc Thận nói gì, Phù Tang liền ngắt điện thoại luôn.

Hoắc Thận nhìn màn hình đột nhiên tối đen, vẫn còn có chút đơ người ra.

Cô thật sự ngắt điện thoại luôn! Cái con nhỏ ngốc này!

Phù Tang đeo cặp bước ra khỏi cổng trường, vừa đu vừa nghĩ đến việc thi cuối kì của mình, nếu như hau tuần này không có ai giúp cô ôn tập thì cô thật sự còn có thể nắm vững được thành tích như vậy không.

Đến chỗ Hoắc Thận học, ba mẹ cô nhất định không cho phép rồi, nhưng bảo ba mẹ mời gia sư về cho cô thì sao?

Phù Tang có chút buồn bực lắc lắc đầu, có chút phiền nào!

- Cô chủ nhỏ, mời lên xe!

Phù tang vừa mới bước ra khỏi cổng trường, tài xế trong nhà đã đứng ở đó chờ sẵn.

- Chú Lý.

Phù Tang lễ phép gọi một tiếng, sau đó ngồi vào trong xe.

Tài xế cũng ngồi theo vào trong xe, mới chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên nghe thấy phía sau Phù Tang gọi lớn một tiếng”

- Chú Lý, chú đưa con đến nhà bác cả của con đi!

- A?

Tài xế có chút nghi ngại, quay đầu nhìn Phù Tang.

- Đúng! Con đến nhà của bác cả con! Tối hôm qua con còn để quên đồ ở nhà bác cả con, phải đến đó lấy!

Phù Tang nói dối.

Cô có phải là muốn đến nhà bác cả đâu! Cô chỉ là muốn đi tìm Hoắc Thận thôi.

Cô nghĩ nghĩ, nếu như mẹ không cho phép, vậy cô dứt khoác tiền trảm hậu tấu vậy! Sau này khi tan học, cô trực tiếp đến tìm Hoắc Thận, cô không về nhà trước, vậy ba mẹ cô cũng không làm gì cô được mà.

Tài xế gật đầu:

- Được, vậy tôi gọi điện thoại báo cho bà chủ một tiếng trước.

- ...

Phù Tang cạn lời, bây giờ cô như là bảo vật trọng điểm trong nhà vậy! So với gấu trúc quốc bảo còn bảo hơn nữa kìa!

- Thôi đi, để cháu tự gọi!

Phù Tang nói xong gọi điện thoại cho mẹ mình, kết quả, không ai nghe máy.

- Mẹ cháu chắc là đang làm phẫu thuật rồi, cháu gửi tin nhắn cho mẹ!

Phù Tang nhắn một tin nhắn qua, lấy lời nói dối lúc nãy nói với tài xế nói lại với mẹ cô một lần nữa, nhưng mà, cô nghĩ là mẹ của cô sẽ không tin đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.