Chương trước
Chương sau
Bởi vì Phù Tang đã ở lì trong phòng suốt hơn năm ngày, năm ngày này ngoài cái đêm ra ngoài đón Hoắc Thận ra, thì cô cũng không đi đâu nữa.

Phù Tang thật sự cảm thấy ngột ngạt đến không chịu nổi nữa, nên đành đòi y đưa đi hóng gió.

Hoắc Thận cuối cùng cũng cho phép cô, thời gian năm ngày, thật sự là đã nhốt cô đến héo úa luôn rồi.

Hoắc Thận dắt cô đến phòng chơi bowling, thường ngày lúc đi theo ba mẹ, cô chủ yếu là chơi golf, cho nên bây giờ nhìn thấy bowling thì cảm thấy rất mới lạ, chơi rồi thì khó mà dứt được.

Hoặc Thận thực sự chẳng có hứng thú gì với bowling hết, nhưng thấy Phù Tang thích, y cũng chẳng buồn làm cô mất hứng.

- Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí, cô ở đây ngoan ngoãn đợi tôi quay lại.

- Được! _ Phù Tang đáp.

Hoắc Thận đã ra ngoài hút thuốc, Phù Tang thì chơi một mình.

Khoảng chưa đầy năm phút sau........

Tiếng gõ cửa “ cốc, cốc, cốc” ở bên ngoài bỗng vang lên giòn giã, cánh cửa bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào.

Phù Tang còn tưởng là Hoắc Thận trở lại, quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, đang đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ du thuyền, sải bước vào trong.

Người đàn ông đi đến mang theo làn gió biển, nhìn từ xa, lại cực giống với một vị hoàng tử vừa lạnh lùng cao ngạo, vừa tôn quý, còn ngũ quan của anh ta thì đẹp không tả xiết, không giống với vẻ đẹp lạnh lùng, gian tà của Hoắc Thận, mà là vẻ đẹp kiểu ôn hòa nhưng lại không hề mất đi sự bá đạo.

Đôi mắt đẹp mê người ấy giống như là bầu trời sao mênh mông, tuy nhiên chất chứa trong đó lại là sự hờ hững và xa cách, tách biệt ngàn trùng khơi.

Có cảm giác là một người khá nguy hiểm.

Anh ta là ai? Phù Tang dĩ nhiên không quen.

Trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Còn người đàn ông mới vào này, lúc nhìn thấy cô đang cầm quả bóng ở trong phòng, cũng hơi ngơ ngác một chút.

Ánh mắt hờ hững nhìn cô hết một lượt không chừa một chỗ nào.

Cô gái trước mắt, đang mặc một chiếc áo voan màu trắng trang nhã, bên dưới thì mặc một chiếc váy xòe ngắn màu xanh da trời nhạt, kiểu dáng tươi mới đáng yêu, nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp sang trọng của giới thượng lưu, mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước, xõa trên đôi vai thon gầy của cô, khiến cô gái nhu mì như cô càng toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ.

Ngũ quan của cô vẫn còn mang một chút nét trẻ con, tuy nhiên lại vô cùng sắc sảo, giống như được người thợ chạm khắc rất tỉ mỉ, hơn nữa trên người cô còn toát lên một vẻ đẹp đậm chất của người con gái phương Đông.

Chắc chắn cô là một cô gái rất dễ khiến cho đàn ông mê đắm.

- Thưa ngài, đây là bạn gái của tam thiếu gia.

Nhân viên phục vụ giới thiệu cô với người đàn ông từ ngoài đến.

Nhân viên phục vụ không hề biết tên của Phù Tang, nhưng hiển nhiên, cô ta gọi thế nào không quan trọng, điều quan trọng là thân phận của cô!

- Cô ơi, ngài Cảnh đến tìm gặp tam thiếu gia.

Nhân viên phục vụ nói tiếp.

Người đàn ông sải bước tiến gần đến chỗ Phù Tang đang đứng ở trước đường băng.

- Xin chào, tôi là bạn của tam thiếu gia, Cảnh Vân.

Phù Tang vẻ mặt có chút hờ hững, một hồi lâu sau mới cô mới phản ứng lại và nở một nụ cười khách sáo lấy lệ.

- Xin chào!

Cô không giới thiệu về mình, và còn giữ một khoảng cách an toàn với anh ta.

Cô biết rằng, mỗi một người trên con tàu này cũng giống như Bách Hội Môn vậy, đều chẳng tốt lành gì!

- Quý tính?

Nhưng không ngờ là Cảnh Vân lại hỏi thẳng.

Phù Tang nhíu mày, dường như có chút khó chịu với sự hỏi thẳng này của anh ta, nhưng cô vẫn nén lại sự không thoải mái trong lòng, lạnh nhạt trả lời anh một câu:

- Lục Phù Tang.

Đối với câu trả lời của cô, người đàn ông chỉ nhếch môi, chứ không nói gì thêm.

Trong thoáng chốc, nguyên cả một căn phòng chơi bowling bỗng trở nên vô cùng im ắng, còn Luân Tang thì càng cảm thấy gượng gạo hơn, nhưng mà người đàn ông khí thế mạnh mẽ và trời sinh lãnh cảm ở bên cạnh này, thì dường như chẳng mảy may để ý gì đến điểm này, anh ta đứng ung dung ở đó, không nói lời nào.

Cách một khoảng thời gian không biết là bao lâu...

- Tam thiếu gia đâu?

Anh ta cuối cùng cũng mở lời, giọng điệu không được vui.

- Anh ta chắc có lẽ là ra ngoài hút thuốc rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bowling lại được nhân viên phục vụ du thuyền mở ra lần nữa, thì nhìn thấy Hoắc tam thiếu gia mà bọn họ nhắc đến, đang sải bước từ ngoài vào.

Lúc này y đã cởi chiếc áo khoác dài trên người ra rồi, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài có khoác thêm một chiếc ghi-lê đen ôm người, bên dưới là một chiếc quần tây dài sẫm màu rất tinh tế, sự kết hợp đơn giản nhưng lại khiến cho thân hình cao lớn của y càng trở nên cao lớn hơn, cùng với khí chất quyến rũ bẩm sinh của y, đều được thể hiện hết ra bên ngoài.

Anh nặng nề bước đến, tiện thể đưa chiếc áo khoác trên tay cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhận lấy và treo lên giá mắc quần áo, sau đó lặng lẽ rời đi.

- Kim ốc tàng Kiều?

Cảnh Vân chỉ tay vào Phù Tang và cười với Hoắc Thận, nói:

- Lên tàu mấy ngày rồi, cũng không thấy cậu đưa cô ấy ra ngoài lộ diện, làm gì chứ? Sợ người khác dành với cậu không bằng?

- Bớt nói nhảm! Bàn việc chính trước đi.

Hoắc Thận dẫn anh ta đến khu nghị sự bên cạnh.

Phù Tang thì làm như không nghe thấy lời bọn họ nói, chỉ lặng lẽ ra một bên tiếp tục chơi bóng.

...........................

Phù Tang chơi mệt rồi nên ngồi xuống trước quầy bar nghỉ ngơi.

Cô gọi một ly nước ép, và dùng ống hút hút từng ngụm từng ngụm.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà lúc này cô cứ cảm nhận thấy có một ánh nhìn nhàn nhạt nhưng đầy cảm giác áp bức đang nhìn cô, khiến cô lạnh cả sống lưng.

Theo bản năng, cô quay đầu nhìn về hướng đó, thì lại vừa vặn đụng phải đôi mắt đen sâu của Cảnh Vân ở phía xa.

Bắt gặp ánh mắt của Phù Tang, Cảnh Vân dường như cũng chẳng ngạc nhiên gì, thậm chí không hề tránh né, mà còn nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ý cười càng lộ rõ hơn trên đôi môi mỏng ấy.

Rõ ràng ánh nhìn của anh ta trên người cô rất nhạt nhòa, nhưng Phù Tang lại cứ có một cảm giác giống như anh ta đang muốn nhìn xuyên thấu cô, và dường như ngay cả quần áo cũng bị anh ta lột ra sạch sẽ!

Cảm giác này, thật sự rất tệ!

Phù Tang khó chịu cau mày, sau đó nhìn sang nơi khác.

Cô thật sự không thích cảm giác này, có một cảm giác như bị trêu ghẹo vậy!

- Cảnh thiếu gia, không được có ý đồ gì với cô ấy!

Lời cảnh báo lạnh lùng không chút gợn sóng của Hoắc Thận vang lên.

Cảnh Vân dường như khá bất ngờ, hơi nhíu mày, rút ánh nhìn ra khỏi người Phù Tang, ánh mắt đầy suy ngẫm dừng lại trên gương mặt lãnh đạm của Hoắc Thận, làm ra vẻ nghi hoặc hỏi:

- Tại sao?

Đôi môi anh ta vẫn đang nở một nụ cười nhàn nhạt:

- Cậu cũng biết tôi rồi đó, quân tử không cướp cái gì của người khác! Có điều, nếu đã không phải thứ mà tam thiếu gia thích, Cảnh Vân tôi đương nhiên sẽ không khách khí.

Cảnh Vân nói rồi, tùy ý gõ gõ tàn thuốc xuống gạt tàn.

Trong đôi mắt đen láy và sâu hun hút của Hoắc Thận bỗng gợn lên một màn u tối:

- Có những món đồ chơi, cho dù mình không thích lắm, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người khác làm hoen ố! Bất cứ ai, cũng không được!!

Đây là một câu nói cảnh cáo!

Hoắc Thận nói xong, ngước mắt lên nhìn sang bóng dáng trắng trẻo xinh xắn của Phù Tang đang ngồi trước quầy bar.

Cô lúc này đang rất buồn chán, chỉ ngồi ngắm nghía cái ống hút trong ly.

Quả nhiên là nhốt cô nhóc này ở trong phòng mới là đúng đắn nhất!

- Lại đây!

Hoắc Thận vẫy tay với Phù Tang ra hiệu để cô qua đó.

Phù Tang mặt đầy nghi hoặc nhìn y, một hồi lâu sau mới ngoan ngoãn đứng dậy và tiến gần về phía y.

- Chán?

Hoắc Thận hỏi cô.

Đưa tay kéo cô ôm vào lòng đầy bá đạo, rồi để cô ngồi lên đùi mình, thằng thừng tuyên bố quyền sở hữu cô của y cùng với Cảnh Vân ở bên cạnh.

Đối với sự thân mật đột ngột như vậy, Phù Tang dường như có chút chưa kịp thích ứng, nhưng rốt cuộc thì cô cũng không ngọ nguậy gì, chỉ thuận theo rồi vùi vào lòng y, gật gật chiếc đầu nhỏ:

- Chơi có hơi buồn ngủ rồi.

- Vậy thì ngủ một lát đi.

Hoắc Thận để cô nằm lên sofa, còn đầu thì gối lên đùi mình.

Phù Tang có hơi thụ sủng nhược kinh đối với sự dịu dàng thân mật này của Hoắc Thận.

Thật ra cô có thể tự về phòng mình ngủ, nhưng không hiểu sao khi đối mặt với sự dịu dàng này của y, cô lại chẳng thể nào mở miệng nói lời từ chối, đầu ngoan ngoãn vùi cả vào giữa phần eo anh, úp mặt vào trong, trực tiếp tránh ánh nhìn của người đàn ông ở phía đối diện với cô.

Khoảng cách thân mật như vậy giữa hai người, khiến cho Phù Tang thậm chí còn cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể của y, đang như thiêu đốt gương mặt nhỏ bé của cô, khiến cho nhiệt độ nơi đôi má cô mỗi lúc một tăng cao...

Nhưng cô lại thích hơi ấm của y, mùi hương của y, thân hình bé nhỏ vô thức cuộn tròn lại, giống như một chú mèo hoang ngoan ngoãn, không hề có chút phòng bị cuộn vào lòng y, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cảnh Vân nhìn thấy sự thân mật quá đỗi này của bọn họ, chỉ cười nhàn nhạt, không nói gì thêm.

Dao dịch vẫn đang tiếp tục thương lượng.

Ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ, thì giao kèo cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Cảnh Vân liếc nhìn Phù Tang đang nằm trong lòng Hoắc Thận, nhếch môi đầy suy tư, tựa người ra sau:

- Tam thiếu gia, có lẽ chúng ta còn có thể nói nói về một cuộc giao dịch khác ngoài giao dịch lần này! Tôi nghĩ, câụ sẽ cảm thấy hứng thú!

- Nói nghe xem.

- Một trăm triệu nguyên vật liệu!

- ...

Hoắc Thận gần như ngơ ngác, đưa mắt nhìn về phía Cảnh Vân, nhưng không nói gì, chỉ nghe anh ta nói tiếp:

- Cậu và Cố Sinh không phải vẫn luôn tranh giành với nhau đó sao? Tôi biết là tam thiếu gia cậu không muốn dưới trướng của Cố Sinh! Cũng phải, nói về thực lực và mưu lược, cậu chắc chắn hơn Cố Sinh rất nhiều, nhưng thời gian gia nhập của cậu ngắn, Lâm Lục không tin tưởng cậu, cho nên phi vụ ma túy béo bở này, nếu như không có tôi hỗ trợ, e rằng cậu cũng phải đợi đến năm, mười năm nữa. Nhưng nếu bây giờ tôi giao một trăm triệu nguyên vật liệu này cho cậu, cậu thử đoán xem, sau này liệu có còn chỗ đễ Cố Sinh lên tiếng không?

- Vậy thì anh muốn dùng gì để đổi?

Hoắc Thận đương nhiên hiểu rõ, trên đời làm gì có ai cho không ai cái gì! Và trên đời này cũng không có bửa cơm trưa miễn phí nào! Đặc biệt là một bửa ăn thịnh soạn như vậy!

- Cô ấy!

Ngón tay kẹp thuốc của Cảnh Vân, chỉ thẳng vào Phù Tang đang nằm trong lòng Hoắc Thận.

Hoắc Thận cúi đầu nhìn Phù Tang ở trong lòng mình, đôi mắt sâu thẳm bỗng có chút u tối.

Phải nói là điều kiện giao dịch mà Cảnh Vân đưa ra, thật sự là một món mồi hấp dẫn.

Một trăm triệu nguyên vật liệu, đủ để y đặt chân vào cả một chuỗi giao dịch ma túy của Bách Hội Môn.

Y mai phục trong Bách Hội Môn nhiều năm như vậy, là để lấn vào cái khoản giao dịch ma túy này, bây giờ việc lớn sắp thành ngay trước mắt, nếu nói y không hề dao động thì đó chắc chắn là giả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.