Chương trước
Chương sau
Đột nhiên cô nhón chân, đưa tay lên, ôm lấy cổ của y, trong nháy mắt, đôi môi nóng rực của cô chạm lên bờ môi mỏng của Hoắc Thận.

Dường như Hoắc Thận không lường trước được điều này, thẩn thờ vài giây, phản ứng lại, ngón tay lạnh của y bỗng nắm lấy cằm của Phù Tang, đẩy đôi môi đang bám trên môi y ra một cách thô bạo, cổ họng hơi khàn:

- Ở yên đấy cho tôi!!

Nhưng tiểu nha đầu trong lòng đâu chịu ở yên?

Cằm bị giữ chặt lại, cưỡng hôn là không được rồi, nhưng thân thể mềm mại của cô lại trở nên không an phận.

Cô hoàn toàn không biết thẹn, tựa sát vào thân thể cường tráng của Hoắc Thận, không ngừng cọ xát.

Cô bị bỏ thuốc, toàn bộ ý thức đã bị thuốc ăn mòn từ lâu rồi, nên, làm gì còn lòng hổ thẹn chứ?

Điều duy nhất cô muốn, là giải thoát cảm giác khó chịu tê ngứa và trống rỗng trong cơ thể!!

- .... Nhột!

Cô khó chịu thở gấp, trong đôi mắt đẫm lệ ấy dậy lên cảm xúc quyến rũ, khao khát nhìn y

Giọng nói yêu kiều gợi cảm ấy, lọt vào tai Hoắc Thận, giống như một giai điệu trữ tình khác lạ.

Hiển nhiên tiểu nha đầu không biết, bản thân cô lúc này, thật sự có thể khiến người khác phạm tội.

Cặp núi đôi tròn trĩnh đầy đặn, cứ ép sát vào lồng ngực săn chắc của Hoắc Thận không ngừng cọ xát đè nén, cộng thêm trên người cô toát ra hương thơm thiếu nữ mà những cô gái khác ít có, hai thứ này cộng lại, giống như con ngải tình liều mạnh, đang muốn ăn mòn toàn bộ ý thức của Hoắc Thận.

Tuy y sớm đã qua thời kỳ thanh xuân bồng bột, tự nhận thấy bản thân hiện tại rất kiên định, nhưng không ngờ, lại bị tiểu nha đầu trước mặt này làm cho tâm trí rối loạn lên.

Phía dưới cũng bắt đầu không kiềm được cương lên như một cái lều nhỏ!

Y đưa tay, hai tay bồng hẳn tiểu nha đầu với thân nhiệt nóng rực trước mắt lên,

- Nếu như không phải tình thế đặc biệt, bổn thiếu gia đã ăn sạch cô trăm nghìn lần rồi!!

Hiện anh đang có nhiệm vụ trên người, nếu như lên giường với cô ở đây, vậy y là biết luật phạm luật, so với đám khốn nạn ngoài kia thì có gì khác!

Vả lại, tuổi tác của con bé này....

E rằng còn là vị thành niên!

Hoắc Thận bế Phù Tang trong lòng tiến vào phòng tắm, khi đi ngang qua bồn rửa tay, y không quên tiện tay lấy theo hộp bao cao su, trong mồm chửi câu tam tự kinh.

Phù Tang nóng bổng trong vòng tay y, bị quẳng trực tiếp vào bồn tắm, y lấy vòi sen, mở van nước lạnh, dội vào mặt đỏ ửng vì bị tác dụng thuốc của Phù Tang.

- Ưm ưm ưm -----

Phù Tang khó chịu lấy hai tay đỡ lại.

Tuy trong phòng đã mở máy sưởi, nhưng hiện là tháng chạp đông hàn, bị dội nước lạnh như vậy, cũng sẽ lạnh run cầm cập.

- Lạnh.... ư ư.... lạnh quá...... đừng dội nữa! Đừng dội nữa....

Cô bị nước, dội đến mắt mở không được.

Hoắc Thận xem như không nghe thấy gì.

Trước giờ y vốn là người không biết thương hoa tiếc ngọc.

- Đừng dội nữa, đừng dội nữa...

- Xin anh...

- Hu hu hu...

Nước lạnh, tắt đi.

Hoắc Thận nhìn cô gái trong bồn tắm với ánh mắt lạnh nhạt.

Sau khi bị nước lạnh dội vào, bộ tóc dài đen óng ả của cô, đã ướt sủng, nhếch nhác bám lên bờ vai trắng trẽo của cô, phủ che lên cặp núi đôi đầy đặn trắng nõn.

Cặp lông mi dày kín của cô vì bị dội nước, bết dính lại trên mí mắt, thấy nước đã ngưng, cô run lẫy bẫy mở mắt ra, lông mi ướt sũng nhấp nháy vài cái, và đôi mắt chứa đầy hơi nước đỏ ửng thật tội nghiệp.

Nhìn thấy bộ dạng cô bé, Hoắc Thận có chút ảo giác, như là bản thân đang ăn hiếp cô vậy!

Y nhíu mày, ném vòi sen trên tay đi.

Cúi thấp người, hỏi cô

- Tỉnh chưa?

Nhưng, đáp lại y, lại là một vết.... cắn!

Cô bé chồm người lên trước, vẻ mặt báo thù, mở miệng, cắn thật mạnh lên môi của y.

Cắn một phát thôi, đã rướm máu rồi!

Hoắc Thận chân mày giật giật, tức khắc, đầu của Phù Tang, bị y nhấn vào nước lạnh không thương tiếc.

- Ưm ưm ưm ----

- Mưu... mưu sát....

- Cứu với......

- Đồ khốn!!

- Tôi – *** – thằng.... ưm ưm ưm....

Lời của Phù Tang, chưa mắng xong, lần nữa bị nhấn vào trong nước lạnh.

- Muốn *** thiếu gia đây, cô chưa có bổn sự đó.

Lông còn chưa mọc đủ, đã đòi *** y, ai cho dũng khí cô? Lương Tịnh Như sao?

- Tôi – *** – thằng bố anh!!

Lúc được kéo lên lại từ trong bồn nước, Phù Tang rốt cuộc cũng đã mắng hết câu!

Ai DM muốn *** y chứ? Đồ không biết ngượng!!

Kết quả... lại lần nữa cô bị nhấn đầu vào nước lạnh, đến lúc sắp chết ngộp mới được người đàn ông trước mặt kéo lên.

Phù Tang hận đến mức môi cô run cầm cập.

Ngay sau đó, cô bất tỉnh, ngất xĩu luôn rồi.

- Nè!! Nè ---

Hoắc Thận vỗ vỗ lên mặt Phù Tang, nhíu mày,

- Ngủ luôn rồi sao?

Kịch còn diễn chưa xong mà!

Hoắc Thận nhìn tiểu nha đầu ngất xĩu trong bồn tắm, lại nhìn lên tay còn cầm hộp bao cao su chưa mở, cắn chặt răng

- Đúng là đứa quỷ nhỏ phiền phức!

Hoắc Thận do dự vài giây, cuối cùng mở hộp bao cao su trên tay ra.

- Mẹ nó!

Chửi một câu thô bạo, Hoắc Thận quay mặt vào tường, sau nửa phút chuẩn bị tâm lý, quyết định cởi cúc quần, tự mang bao cao su vào.

Hoắc Thận không ngờ rằng có ngày bản thân phải tự tay giải quyết chuyện này!

Sau một hồi vội vàng cho xong chuyện, y lấy khăn giấy gói bao cao su đã xài rồi quẳng vào thùng rác, sau đó kéo Phù Tang bị ngâm trong bồn nước lạnh lên.

Lúc này, người cô lạnh ngắt như đá, Hoắc Thận lấy áo ngủ trong tủ ra khoác lên người cô, bước ra phòng tắm, quẳng cô lên chiếc giường trắng toát trong phòng ngủ.

Cúi đầu nhìn thấy vết thương trên tay còn rỉ máu, nhìn sang tiểu nha đầu hôn mê bất tỉnh trên giường, nhíu nhíu mày.

Kéo tấm chăn lên, nặn máu trên tay, nhỏ vài giọt lên tấm ga giường, suy đi nghĩ lại, quyết định cởi áo ngủ trên người Lục Phù Tang, nhỏ vài giọt máu lên vị trí giữa hai đùi trắng nõn của cô, đương nhiên, kể cả bao cao su bị vứt trong thùng rác y cũng không bỏ qua.

Diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, nếu không diễn như thật, sao qua được mắt Chung Lãnh ngoài kia chứ.

Sau khi đã xong mọi thứ, Hoắc Thận ngồi ở đầu giường ung dung hút thuốc.

Ánh mắt vô tình nhìn sang cô bé đang nằm mê man trên giường.

Thật ra gương mặt này, y không lạ lẫm.

Nếu không phải đã từng gặp qua khi tham gia buổi yến tiệc đầy tháng của đứa con Diên Vĩ, nay sao y có thể mạo hiểm cứu con tiểu nha đầu này chứ.

Y không biết tiểu nha đầu này là con nhà ai, cũng không biết cô bao nhiêu tuổi, lúc đó chỉ nhìn sơ qua thôi, mà cô bé lúc đấy, còn nhỏ tuổi hơn bây giờ, đúng là nhóc tì chưa trưởng thành, chỉ làm khó y, nhìn thoáng qua thôi vậy mà cũng nhận ra rồi!

Xem như cô phước to mạng lớn!

Hoắc Thận hút hơi thuốc cuối cùng trên tay, bình thản gí điếu thuốc vào trong gạc tàn, sau đó đi ra khỏi phòng.

Cửa mở, Chung Lãnh đầu tiên chạy đến tiếp đón.

- Anh ba, sao rồi? Mùi vị vừa lòng chứ?

Chung Lãnh vừa nói, vừa đưa đầu nhìn vào trong.

- Chả ra sao!

Hoắc Thận vừa nói, vừa từ gói thuốc đang cầm trong tay, lấy điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, vẻ mặt không hài lòng, nheo mắt lườm Chung Lãnh

- Tiểu nha đầu còn non quá, không chịu nổi, mới vài cái đã ngất xỉu rồi, lúc sau chẳng khác gì đang chơi xác chết, DM làm mất hứng!

Chung Lãnh vội bước gần đến, cung kính bật lửa châm thuốc cho Hoắc Thận, hỏi:

- Vậy có cần em đổi người khác cho anh không ạ?

- Không Cần! Sau này từ từ dạy dỗ lại!

Hoắc Thận mất kiên nhẫn cau mày, nói thêm một câu:

- Con người tôi trước giờ đã mắc chứng sạch sẽ về tinh thần, những đứa cậu tìm, đứa nào tôi cũng chê bẩn!

Chứng sạch sẽ về tinh thần? Lời nói này của Hoắc Thận nếu bị Diên Vĩ nghe thấy, chắc y đã bị ném dép vào mặt rồi!

- Lận Thần, sau khi cô ta dậy, đưa đi Mặc Hiên Các.

Hoắc Thận ra lệnh cho thuộc hạ của y

- Vâng.

Lận Thần tuân lệnh.

Mặc Hiên Các là biệt thự riêng của Hoắc Thận, cũng có nghĩa là, cô bé này Hoắc Thận lấy rồi!

Sau khi dặn dò xong, Hoắc Thận dẫn những thuộc hạ khác, sải bước rời đi.

Còn Chung Lãnh thì thở phào nhẹ nhõm, gọi phục vụ phòng đến quét dọn hiện trường, sau đó vội vàng chạy đi báo cáo với anh hai Cố Sinh.

- Anh hai, lần này anh ba phá giới thật rồi!

- Làm rồi hả?

Hiển nhiên Cố Sinh không tin tưởng lắm.

Con người anh ta, trước giờ hay nghi ngờ.

- Làm thật rồi, nghe tiểu Tâm dọn phòng nói, trong thùng rác có cái bao cao su đã dùng rồi! Còn nữa, trên giường có vết máu của tiểu nha đầu đó, trên bao cao su còn dính máu nữa kìa! Chuyện này, không thể nào làm giả được chứ?

Cố Sinh không nói gì, ngón tay chậm rãi mân mê xâu chuỗi gỗ trầm trên cổ tay, có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đấy.

Một lúc sau, lên tiếng:

- Suốt bao nhiêu năm nay, Hoắc Thận luôn không chịu người phụ nữ nào, luôn lo lắng bij người khác đạp lên chỗ đau, nay đột nhiên chịu mang đứa con gái này về, nếu nói hắn đã nghĩ thông, tôi thật không tin.

- Dó là vì anh chưa thấy con bé đó! Không chỉ đẹp gái đâu, cô ta còn non nớt đến chảy nước luôn ấy! Nhưng những cái này chưa phải quan trọng, chỉ nói tới thân hình của cô ta thôi! Mẹ nó em chỉ nhìn thôi là.... là bắn ra rồi.....

- Đó là do cậu yếu, không có bản lĩnh!

- Anh hai, đây thật sự không phải em đang nói khoác đâu, con gái ra vào trong Bách Hội Môn đây, đừng nói là hơn vạn người, cũng có hơn nghìn người chứ? Phụ nữ đẹp cỡ nào mà mình chưa thấy qua? Nhưng con nha đầu hôm nay, ngon đến nỗi em được mở mang tầm mắt! Đây đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, em thấy Hoắc thiếu gia không chừng lần này lậm thiệt rồi!

- Có ngon đến nổi như cậu nói không? Mau lau đi nước bọt dâm đãng của cậu đi!

Cố Sinh khinh thường lườm Chung Lãnh, lạnh lùng hứ một tiếng,

- Được, anh hai hứa với cậu, chờ khi kéo Hoắc Thận xuống khỏi vị trí đấy, phụ nữ của hắn, sẽ thưởng cho cậu!

- Cảm ơn anh hai!! Em sẽ mong đợi!

Chung Lãnh thèm khát nuốt nước bọt.

- Cút đi!

- Dạ, dạ, dạ!

- Phải rồi, đừng quên cho người theo dõi con nha đầu đấy, đừng để cô ta trốn thoát!

- Chuyện này em sẽ canh chừng ạ, anh hai cứ yên tâm.

- Ừ, lui ra đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.