Để Cố Cẩn Ngôn có thể ăn ngon miệng hơn, Tần Diên Vỹ còn lén lút đi học một khóa dạy nấu ăn, học nấu mấy món vừa ý nghĩa lại đẹp mắt. Thậm chí cô đã tìm người dạy ẩm thực phân tử cho cô, mà hết thảy mọi thức chỉ vì để anh ăn ngon hơn chút.
Mỗi ngày Tần Diên Vỹ đều thức dậy lúc năm giờ sáng, sau khi rửa mặt xong thì đi thẳng vào phòng bếp.
Lúc đó, ngay cả chị Lý cũng chưa thức nữa.
Ngày nào chị Lý cũng nghe thấy tiếng chén bát va vào nhau, nhìn thấy khói bụi mịt mù trong bếp. Rõ ràng chỉ là món ăn phân tử mà thôi, nhưng cách làm lại phức tạp tới mức khiến chị Lý trợn mắt há hốc mồm.
Có lẽ chỉ có mỗi Diên Vỹ mới dày công làm mấy món ăn phân tử tỉ mỉ này cho cậu chủ nhà họ mà thôi!
- Cô chủ nhỏ, ngày nào cô cũng dậy sớm như thế, cô chịu nổi chứ? Nếu cậu chủ biết được sẽ rất đau lòng!
Chị Lý thấy đau lòng cho Diên Vỹ.
- Xuỵt..
Diên Vỹ ra hiệu im lặng cho chị Lý, cô chớp chớp mắt vài cái rồi nói:
- Chỉ cần chị không nói thì anh ấy sẽ không biết đâu!
- Sao cậu chủ lại không biết kia chứ? Cô xem mình kia, mới có mấy ngày mà cô đã ốm thế này rồi!
Diên Vỹ cười xòa.
- Tôi tranh thủ giảm béo luôn ấy mà!
- Haizz...
Chị Lý thở dài một hơi, chẳng biết nên nói gì mới phải.
Sau đó, Tần Diên Vỹ đem bữa sáng cô đã dày công chuẩn bị cho Cố Cẩn Ngôn tới trước giường bệnh của anh.
Dường như Cố Cẩn Ngôn cảm giác được Diên Vỹ tới gần, anh bỗng mở mắt ra.
Tần Diên Vỹ giấu bữa sáng ra sau lưng, cô cười hì hì hỏi anh:
- Sáng nay anh muốn ăn gì không?
Chẳng biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy hình như trông anh khỏe hơn hôm qua chút chút.
Tốt quá rồi!
Cố Cẩn Ngôn ôm eo cô, kéo cô lại gần mình rồi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn cô.
- Em làm món gì thì anh ăn món đó. Em biết anh dễ nuôi lắm mà!
Cho dù bây giờ Cố Cẩn Ngôn là bệnh nhân, trông anh có phần mệt mỏi, suy yếu nhưng gương mặt điển trai của anh vẫn tràn ngập sức quyến rũ vạn vật.
Diên Vỹ cũng không đùa tiếp nữa, cô để bữa sáng lên bàn trên giường.
- Sáng nay chúng ta ăn món này nhé?
- ...
Cố Cẩn Ngôn trợn mắt, há hốc mồm trước thứ được gọi là bữa sáng trước mặt mình.
Trên bàn có một cái chén gỗ lớn hình vuông, nên nói là một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh sảo bằng gỗ.
Chiếc hộp gỗ nọ tỏa khói nghi ngút...
Trong hộp là những trái nho màu tím trong suốt long lanh, trông nó đẹp khó tả khi đặt giữa đám khói kia.
Sau đó, Cố Cẩn Ngôn như ngửi thấy hương nho thơm phức. Mà ngay lúc đó Tần Diên Vỹ cũng lấy một cái bình thủy tinh nhỏ có chứa rượu nho thơm ngon.
Đoạn Diên Vỹ rót nửa ly uống rượu mà cô đã chuẩn bị sẵn, rồi đặt trước mặt Cố Cẩn Ngôn.
- Chú Cố ăn thử xem xem bữa sáng hôm nay có hợp khẩu vị của chú không nè!
- Nho và rượu vang ư??
Cố Cẩn Ngôn nhìn Tần Diên Vỹ với ánh mắt kinh ngạc.
- Mà đám khói này là gì thế?
Từng trái nho trong suốt, long lanh nằm được làn khói bao quanh, đẹp tới mức anh không ăn dám chúng.
Cố Cẩn Ngôn rất tò mò, làm sao cô bé này có thể ra mấy món trông ngon thế này nhỉ! Nhìn vào cũng biết tốn rất nhiều công sức rối!
Cố Cẩn Ngôn đau lòng cho cô.
Diên Vỹ chớp mắt đầy tinh nghịch.
- Anh cứ nếm thử thì biết ngay ấy mà!
Tần Diên Vỹ chắp hai tay sau lưng, nhìn anh với vẻ đắc ý.
Cùng lúc đó, các bác sỹ, y tá cũng vừa tới để thay thuốc cho Cố Cẩn Ngôn. Họ nhìn thấy ly rượu vang trên bàn thì càng thấy sợ hãi.
- Trời đất ơi! Cô làm gì thế hả? Sao có thể cho bệnh nhân uống rượu kia chứ? Làm thế chẳng phải muốn hại chết cậu ấy hay sao? Mau đổ nó đi!
Mà Cố Cẩn Ngôn lại cầm ly “rượu vang” mà Diên Vỹ đã chuẩn bị cho anh lên, rồi nhấm thử một cách nghiêm túc như thể không nghe thấy lời nói của y tá.
Đúng là thơm thật!
- Đã nói là không thể uống mà! Sao anh lại còn uống thế!
Y tá nóng nảy, toan giật lấy ly rượu.
Nhưng Diên Vỹ chỉ mỉm cười đứng đó mà không giải thích lời nào.
Cố Cẩn Ngôn quay sang nói với Tần Diên Vỹ:
- Cho dù nó là độc asen, chỉ cần là em đưa thì tôi sẽ uống hết!
Diên Vỹ cười híp mắt lại, sau đó ngồi xuống chống tay lên bàn nhỏ trên giường, mỉm cười nói với anh:
- Anh không nói thì em cũng không biết đấy. Thì ra em lại là một người độc ác như thế ở trong lòng anh!
- Anh biết em sẽ không nỡ làm thế đâu!
- Hứ!
Diên Vỹ hứ một tiếng ra vẻ tức giận, sau đó mới quay sang giải thích với nhóm bác sỹ, y tá đang nhăn nhó bên cạnh:
- Mọi người yên tâm đi! Đó không phải là rượu vang đâu!
Tuy cô không phải là bác sỹ nhưng vẫn hiểu được những điều cơ bản!
Bây giờ gan anh đã bị hư rồi, nếu còn uống rượu thì chẳng phải tìm chết hay sao?
- Nhưng... đây rõ ràng là rượu vang kia mà!
Y tá tưởng Diên Vỹ đang nói dối nên hơi tức giận.
Tần Diên Vỹ cũng lười giải thích thêm với cô ta. Cô lấy ly rượu trong tay Cố Cẩn Ngôn đưa tới trước mặt cô y tá ấy.
- Vậy thì cô cứ ngửi thử xem!
Y tá ngửi thử một cái, rõ ràng là rượu vang nhưng lại không có mùi cồn.
Mặc dù trong lòng cô ta vẫn thấy khó hiểu nhưng đành phải tin lời Diên Vỹ.
Sau khi các bác sỹ, y tá kiểm tra tổng quát cho Cố Cẩn Ngôn xong thì dặn dò Tần Diên Vỹ vài câu, rồi mới đi ra ngoài.
Ngay khi bọn họ vừa ra ngoài thì Cố Cẩn Ngôn liền hỏi Tần Diên Vỹ:
- Nói thật cho anh biết đi, đây là gì?
- Chẳng lẽ anh không nếm ra được à?
Diên Vỹ nói với vẻ đắc ý.
Cố Cẩn Ngôn lại nhấm nháp vài ngụm một cách nghiêm túc. Lúc nuốt xuống, rõ ràng là vị loại rượu thương hạng nhưng lại không giống mùi rượu cho lắm. Điều này có phần kỳ lạ!
- Rốt cuộc là gì thế?
Cố Cẩn Ngôn vô cùng tò mò.
- Được rồi, nó là gì cũng được. Tóm lại anh mau uống hết đi! Dù sao cũng chẳng phải là asen đâu!
Thật ra ly “rượu vang” này chính là canh giò heo hầm đậu nành mà Cố Cẩn Ngôn uống mỗi ngày, canh dinh dưỡng phòng ngừa anh bị sốt cao.
Tần Diên Vỹ không chịu nói ra là vì không muốn ảnh hưởng tới thú vui nếm rượu của anh.
- Chỉ cần anh nghĩ đấy là rượu vang anh thích nhất thì được rồi!
Diên Vỹ mong Cố Cẩn Ngôn ăn ngon miệng một cách vui vẻ. Thế cũng không uổng phí công sức của cô.
Cố Cẩn Ngôn cũng biết điều không hỏi tiế[ nữa, đúng là sáng nay anh ăn thấy rất ngon.
Anh vừa nhấm một ít “rượu vang” lại gắp một quả nho trong suốt lên ăn. Khi bỏ vào trong miệng, rõ ràng có vị nho nhưng lại kèm theo một mùi vị rất kỳ lạ. Nhất thời anh vẫn chưa nếm ra được đó là gì, ngay cả làn khói bao quanh trái nho kia cũng hòa quyện vào trong.
Cố Cẩn Ngôn híp mắt nhìn Tần Diên Vỹ đang đắc ý trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục và cảm động.
- Xem ra em học làm mấy món phân tử rất tốt. Nói tôi nghe xem, em đã tốn bao lâu mới làm ra được thế?
- Đương nhiên rôi! Vợ anh giỏi lắm đấy, dù là thứ khó khăn gì đấy, chỉ cần vừa học đã biết đấy! Mà mấy món phân tử này cũng thần kỳ thật đấy! Thật ra thì em đã tra trên mạng rồi, ẩm thực phân tử có thể khiến cho chất dinh dưỡng trong món ăn đạt tới hiệu quả tối đa! Cho nên, sau này em sẽ làm cho anh ăn mỗi ngày luôn. Anh muốn ăn cái gì thì cứ nói với em, em sẽ làm cho anh ăn! Có thể em sẽ làm không được nhưng em có thể hỏi thầy dạy nấu ăn!
Lần đầu tiên Tần Diên Vỹ cảm thấy bản thân tài giỏi như thế.
Cảm giác được Cố Cẩn Ngôn khen ngợi thật là tuyệt vời! Cho dù cô có mệt hơn nữa, hay bận tới mức chỉ ngủ được một hai tiếng vì mải nghiên cứu thực đơn cho anh, nhưng đến giờ phút này, cô đều cảm thấy rất đáng giá! Vô cùng đáng giá!
Cố Cẩn Ngôn đau lòng bèn kéo cô dựa vào lòng mình.
- Đuôi Nhỏ này. Tôi biết cho dù học hay làm mấy thứ này đều tốn rất nhiều thời gian, chẳng phải làm một lần đã xong. Ví dụ như bữa sáng hôm nay...
Cố Cẩn Ngôn nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
- Bây giờ chỉ mới tám giờ thôi, thế em đã dậy lúc mấy giờ để nấu món này đây? Năm giờ? Hay bốn giờ? Hay là sớm hơn nữa?
- Nào có chuyện đó!
Diên Vỹ vội phủ nhận.
- Mấy món này đâu có tốn công như anh nói đâu chứ! Sáu giờ rưỡi em mới dậy cơ!
- Em lại nói dối tôi nữa rồi!
Cố Cẩn Ngôn cọ lên vành tai Tần Diên Vỹ một cách dịu dàng rồi nói:
- Sau này em đừng dậy sớm như thế nữa, đừng nói là mỗi ngày đều nấu, cho dù một tuần mới nấu một lần thì tôi cũng thỏa mãn lắm rồi, nghe lời tôi nhé?
- Một tuần một lần ít quá đi! Mỗi ngày em làm một bữa được không? Vậy thì em cũng không cần thức dậy sớm làm gì, được không anh?
- ... Được rồi! Nhưng em phải đồng ý với tôi, sau này không được thức dậy sớm để nấu mấy món thế này nữa! Em xem dưới mắt đều có quầng thâm hết rồi kìa.
- Thế ư?
Diên Vỹ sờ lên mắt mình.
- Không sao, lát nữa em đắp mặt nạ cho mắt là hết ấy mà.
- Em mau nằm trong lòng tôi ngủ bù đi nào...
- Ừm!
Diên Vỹ lập tức nằm xuống bên cạnh Cố Cẩn Ngôn.
Trông thấy Cố Cẩn Ngôn ăn sạch bữa sáng mình làm một cách vui vẻ như thế, Diên Vỹ mới cảm thấy thỏa mãn mà nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ cần Cố Cẩn Ngôn thích, đừng nói phải thức dậy lúc năm giờ, cho dù phải thức suốt đêm, cô cũng chịu nữa!
Chuyện khiến mọi người vui mừng nhất là lá gan phù hợp với Cố Cẩn Ngôn đã có rồi.
Sau một tháng ròng, bọn họ đã tìm được lá gan phù hợp với Cố Cẩn Ngôn, nhưng trước khi tiến hành phẫu thuật cấy ghép thì anh phải làm các bước kiểm tra tổng quát, sau đó tới cạo trọc và tắm nước thuốc.
Cố Cẩn Ngôn lại không chịu đề người khác cắt tóc cho mình, anh muốn Diên Vỹ tự mình cắt anh.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi Tần Diên Vỹ và Cố Cẩn Ngôn.
Qua ngày mai, hai người họ phải xa nhau hơn mười ngày.
Cố Cẩn Ngôn sắp phải hóa trị rồi ghép gan. Nếu phẫu thuật thành công, anh vẫn phải nằm trong phòng hồi sức hậu phẫu thêm một khoảng thời gian nữa, cho nên hai người họ sẽ không được gặp nhau hơn mười ngày.
- Anh muốn em cạo trọc cho anh thật à?
Tần Diên Vỹ thấp thỏm cầm tông đơ cạo tóc, dù sao cô chưa từng cắt tóc cho ai cả.
- Em cứ làm đi! Chồng em đẹp trai lắm, em phá thế nào cũng chẳng sao hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]