Nhưng Cố Cẩn Ngôn anh mới thật sự là một thằng đàn ông khốn nạn!
Ức hiếp con nhà người ta xong còn quên sạch sành sanh!
Đúng là đáng chết!
Cố Cẩn Ngôn không muốn nói nhiều với Tô Giải Ngữ nữa, anh vừa đi nhanh ra ngoài vừa cầm điện thoại gọi cho Tần Diên Vĩ.
May mà giờ anh cũng biết sự thật, vẫn chưa muộn! Mọi chuyện vẫn chưa hề muộn!
Thế nhưng Cố Cẩn Ngôn gọi mãi mà bên kia vẫn không có người nghe máy.
Lúc đi qua sảnh khách sạn còn nghe có một đám khách đang sôi nổi bàn tán.
Mấy bà có xem không, cô gái kia vừa rồi trông sợ thật đó! Trời ạ, nửa người dưới toàn là máu thôi... Đúng rồi đó, không biết có chuyện gì nhỉ? Đáng sợ thật đó! -Tôi trông như bị xuất huyết ấy! Không biết còn sống nổi không nữa!
- ...
Một vài nhân viên phục vụ lúc này đang cầm cây lau nhà chà mạnh sàn.
Thùng nước bên cạnh đã bị máu thấm đỏ.
Chắc là máu của “cô gái” trong miệng mấy người vừa rồi.
Cố Cẩn Ngôn nhìn qua rồi đi thẳng, vội vàng lao ra ngoài cửa khách sạn.
Anh gọi Tần Diên Vĩ liên tục nhưng đầu kia không có ai nghe máy.
...
Tránh đường tránh đường mau! Nhanh lên, gọi cho người nhà của bệnh nhân đi! Báo kho máu chuẩn bị, nhanh lên! Mạng người là quan trọng nhất... ...
Lúc Lâu Tư Trầm nhận được điện thoại thì vừa hay làm xong một ca phẫu thuật quan trọng.
Chào ông, xin hỏi ông là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696990/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.