Chương trước
Chương sau
- Hừ! Thế nào gọi là đàn ông chân chính hả? Chẳng lẽ trước giờ trong mắt cô thì cậu đây không phải là đàn ông chân chính à? Im ngay! Không biết ăn nói cho dễ nghe à?!

Vâng vâng! Tôi không biết ăn nói, từ trước Hoắc đại thiếu gia anh đã là một người đàn ông chân chính rồi, giờ tôi sửa lời có được không? Thế còn tạm được! Nào, đưa cậu đây đi ăn bữa ngon nào! Hoắc Thận nói xong thì khoác vai Tần Diên Vĩ đi tìm nhà hàng.

Cuối cùng nhà hàng vẫn chọn theo ý Hoắc Thận, y đưa cô tới một quán cơm bình dân, trông bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại vô cùng náo nhiệt, hương vị món ăn cũng không tồi.

Tôi cam đoan với cô chân gà ở đây là ngon nhất thành phố A đấy, đảm bảo ăn xong nhớ lại cô còn muốn rơi nước miếng cho xem! Thật không vậy? Tần Diên Vĩ nửa tin nửa ngờ cắn một miếng, đúng là vừa vào miệng như đã tan ra, ăn cực kỳ ngon.

Cô không quan tâm đến cái gọi là hình tượng con gái nhà giàu nữa, vội vàng gặm miếng chân gà trên tay, còn vừa ăn nhồm nhoàm vừa hỏi:

Không phải anh mới ra khỏi doanh trại à? Sao lại quen thuộc thành phố A thế? Cô không xem thử cậu đây là ai à! Mấy chuyện cỏn con này còn không biết thì tôi còn cống hiến cho đất nước thế nào được chứ? Hừ! Cái đồ ba hoa! Tần Diên Vĩ bị y chọc cười rồi:

Thôi! Anh kể chuyện mấy năm trong quân ngũ vừa rồi đi! Sống trong đó thế nào? Đại thiếu gia anh có quen không? Ôi, đừng nói nữa! Hoắc Thận nói xong thì ném cái chân gà xuống, than thở với cô:

- Mấy năm trong quân ngũ đúng là làm cậu đây nghẹn chết rồi! Cả doanh trại từ trên xuống dưới không có một bóng phụ nữ nào luôn! Cậu đây buồn muốn chết luôn ấy! Suýt nữa thì phải đổi luôn cả xu hướng tính dục!

Tần Diên Vĩ không biết nên khóc hay nên cười nữa! Cô tức giận lườm y, gặm một miếng chân gà rồi nói:

Hoắc đại thiếu gia không tiến bộ một chút được hả! Mở miệng ngậm miệng cũng không rời được hai từ “phụ nữ” là thế nào! Không biết sau này có cô gái nào chịu được cái tên trăng hoa nhà anh chứ! Không phải vừa từ quân ngũ ra là anh đi chơi gái luôn chứ hả? Xem đi xem đi! Đúng là Quái Vật Nhỏ hiểu tôi nhất! ... Tần Diên Vĩ lườm y:

- Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!

Hoắc Thận không quan tâm, chỉ khẽ cười gian trá.

Tần Diên Vĩ nhả phun xương gà trong miệng rồi hỏi:

Thế anh còn về quân ngũ nữa không? Đương nhiên là phải về chứ! Anh định ở lại đó bao lâu nữa? Không định xuất ngũ à? Cũng chưa biết! Mà sao? Nhớ cậu đây hả? ...Coi như tôi chưa từng hỏi đi! Hoắc Thận nhìn cô, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.

Thật ra Tần Diên Vĩ vẫn không tin nổi, với tính tình ngang tàn như Hoắc Thận mà chịu đựng cuộc sống quân ngũ lâu thế quả là khó tin.

Thế sau này tôi tìm anh kiểu gì? Anh bận bịu thế nào cũng phải cho tôi phương thức liên lạc chứ hả? Sau này có thời gian tôi sẽ liên hệ với cô! Đừng tùy tiện đổi số là được! Tần Diên Vĩ bĩu môi:

- Thôi được rồi!

Hoắc Thận cầm ly nước của mình lên rồi chạm vào ly trước mặt cô:

Sau này cậu đây không có mặt nhớ chăm sóc chị dâu cho tốt nhé, chờ cậu đây về là vào động phòng luôn, được không hả? ...Hừ! Anh mơ đẹp ghê! Còn đưa thẳng vào động phòng nữa hả! Tên khốn này ăn chay lâu lắm nên hóa điên rồi hả?

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!

Hai người ăn xong bữa cơm này thì trời cũng đã tối.

Cơm no rượu say xong Hoắc Thận mới lái xe đưa Tần Diên Vĩ về nhà.

Trông y có vẻ rất bận bịu, điện thoại trong túi cứ kêu không ngừng, nhưng y lại không để ý, mặc nó kêu chán thì thôi.

Cuối cùng xe ngừng trước cửa nhà Tần Diên Vĩ.

- Anh không vào nhà tôi ngồi một lát hả?

Tần Diên Vĩ mời y lần nữa.

- Không vào! Hôm khác đi! Cậu đây còn nhiều chuyện phải làm lắm!

Y mới dứt lời thì di động trong túi lại vang lên như chuông đoạt mệnh.

Tần Diên Vĩ cười giễu:

Đã bảo anh đừng có chơi bời nữa rồi mà, chắc lại mấy cô gái đó tìm hả? ...Không phải thật mà! Thôi, cô mau vào nhà đi! Ừ! Thế bao giờ anh mới lại tìm tôi nữa? Muốn nghe lời thật không? Hoắc Thận nhướng mày.

- Không thì sao? Dù sao đại thiếu gia anh cũng phải cho tôi cái gì để hy vọng chứ hả?

Tâm trạng Hoắc Thận có vẻ rất tốt, y cười gian:

Hừm, đừng bao giờ tắt máy,cứ chờ cậu đây gọi điện lâm hạnh là được! ... Cái tên này!

Nhưng anh vẫn chưa nói bao giờ gọi mà? ...Nửa năm đi! Nửa năm á?! Tần Diên Vĩ không biết nói gì nữa:

Hứ! Hoắc đại thiếu gia ngài chắc chắn là trụ cột nước nhà đúng không? Thế ngài cứ đi làm việc cần làm đi thôi! Cậu đây phải làm việc vặt cho người lãnh đạo đó, lời này chắc không sai nhỉ? Rồi, cô vào đi! Thế được rồi! Ở ngoài nhớ chú ý an toàn nhé. Ừ! Hoắc Thận gật đầu, nhìn Tần Diên Vĩ bỗng lại cảm thấy không nỡ đi, y bèn giơ tay ôm lấy cô một cái rồi mới buông:

Thôi, vào nhà đi! Ừ, bye bye... Bye! Hoắc Thận nhìn cô vào nhà rồi mới lên xe lái đi...

...

Đêm đó Tần Diên Vĩ lại dùng que thử thai một lần nữa theo lời cha cô dặn.

Kết quả giống hệt hôm trước, que thử biểu hiện cô không hề mang thai!

Năm ngày sau kinh nguyệt của cô vẫn chưa tới, lần này cô lại thử thai thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn là không có!

Đến tận ngày thứ bảy, khi cô đang định tới bệnh viện kiểm tra thì lại thấy “bà dì” về thăm!

Cô ngồi trong toilet, nhìn máu dính trên quần lót, trong lòng không biết sao lại thấy buồn khó tả.

Cuối cùng cô vẫn không có thai!

Rõ ràng là cũng chẳng muốn làm mẹ sớm như vậy, nhưng khi kết quả đúng như mong đợi thì trong lòng lại khó nén cảm giác mất mát.

Có lẽ mấy hôm vừa rồi đã cho cô cảm giác mong chờ nào đó, thế nên không có thai mới khiến cô thất vọng như thế chăng?

Đương nhiên còn có lý do là nếu cô không mang thai thì không thể mặt dày mày dặn ép Cố Cẩn Ngôn cưới mình được!

Tần Diên Vĩ nhanh chóng đổi quần áo rồi ra ngoài, thấy cô ra khỏi phòng Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa chờ vội hỏi:

Sao? Đến thật rồi à? Vâng, đến rồi ạ! Tần Diên Vĩ gật đầu.

Lâu Tư Trầm nghe thế mới dám thở phào:

Đến là tốt! Giờ hôn ước của con và Sở Mặc vẫn chưa hủy, nếu con mang thai con của người đàn ông khác thì thật sự rất khó ăn nói, nhà họ Trần cũng mất hết sĩ diện mất. Vâng... Tần Diên Vĩ uể oải trả lời, cô nói:

Ba ơi, bụng con khó chịu, con đi ngủ đây. Đau lắm không? Hắn vội hỏi con gái.

Tần Diên Vĩ lắc đầu:

Không sau, cũng có phải lần đầu đâu! Ba đừng lo quá. Nếu không chịu được thì gọi ba, nhớ chưa? Lâu Tư Trầm lại dặn thêm.

- Vâng, con biết rồi,

Cô đáp rồi quay lại giường ngủ.

- Tối ba dặn vú Trương làm trà táo đỏ cho con.

Lâu Tư Trầm nói xong thì ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa giúp cô.

Hắn vừa đi thì di động bên gối Tần Diên Vĩ vang lên.

Là Cố Cẩn Ngôn gọi tới.

- Đuôi Nhỏ...

Giọng nói trầm khàn vang lên một cách quyến rũ.

Tần Diên Vĩ vừa nghe giọng anh là như được tiếp thêm sức sống:

- Ừm, tôi đây!

Cô nhanh chóng đáp.

Đầu kia Cố Cẩn Ngôn nói:

- Bảy giờ tối mai tôi đợi em ở vườn Diên Vĩ của Sand Grove Hotel nhé!

Lúc này Cố Cẩn Ngôn đang đứng trước một khu vườn diên vĩ rực màu tím gọi cho người mình yêu.

Gió thổi hương hoa diên vĩ tới, không khí bao phủ bởi mùi hoa thơm ngát, hương hoa thấm sâu vào lòng người.

Lúc này nhân viên khách sạn đang không ngừng đi qua đi lại để trang trí hội trường.

Mai là sinh nhật tuổi hai mốt của Tần Diên Vĩ, anh không chỉ muốn cho cô nhóc kia một bữa tiệc sinh nhật hạnh phúc mà còn muốn nhân lúc chỉ có hai người sẽ thổ lộ những nhớ nhung nhiều năm qua và những hứa hẹn cho tương lai nữa chứ.

Anh muốn cưới cô! Hơn nữa đã không thể chờ lâu hơn rồi.

Rất muốn đeo lên ngón áp út của cô chiếc nhẫn cưới có hình hoa diên vĩ này.

Rất muốn từ nay về sau có thể quan hệ một cách hợp pháp với cô!

Chỉ cần nghĩ thế là anh đã không kìm được nụ cười hạnh phúc.

- Wow! Chú muốn tổ chức lễ mừng sinh nhật cho tôi đấy à?

Tần Diên Vĩ vui vẻ cười hỏi.

- Đúng rồi!

Cố Cẩn Ngôn gật đầu, rồi lại nghiêm túc nói thêm:

- Nhưng không chỉ là chúc mừng sinh nhật đâu, vì tôi còn lời rất quan trọng phải nói với em nữa!

Nghe thế trái tim nhỏ của Tần Diên Vĩ cứ đập thình thịch trong lồng ngực.

- Vâng.

Hai người tán gẫu thêm một lát rồi mới tắt máy.

Tần Diên Vĩ bên này thì không sao ngủ được.

Vừa rồi anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô, không biết là chuyện gì đây? Chẳng lẽ muốn tỏ tình với cô ư?

Nhớ đến nhiều năm quấn quýt lấy nhau nhưng đúng là cô còn chưa từng nghe anh nghiêm túc tỏ tình lần nào.

Không phải anh định...

Cô đè tay lên ngực, nơi đó vẫn đang không ngừng đập mạnh, giống như muốn xé rách lồng ngực cô rồi lao ra vậy.

- Ôi trời ơi!

Cô hưng phấn lăn qua lộn lại:

- Đang yên đang lành lại nói với mình làm gì không biết! Còn chẳng úp úp mở mở nữa! Làm người ta không ngủ nổi rồi!

Tần Diên Vĩ cảm giác mình đúng là kém cỏi, kinh nguyệt tới lúc nào không tới mà lại chọn ngay lúc này làm gì chứ!

Mai họ hẹn nhau ở khách sạn kiểu Pháp đẹp nhất thành phố A đấy, tỏ tình xong hai người sẽ đi dạo trong vườn diên vĩ rồi cùng uống rượu vang, dưới men say sẽ phát sinh chuyện lãng mạn nào đó...

Tần Diên Vĩ buồn rầu ôm đầu kêu rên, đau lòng không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.