Chương trước
Chương sau
Trên bàn học của Diên Vĩ, có đủ những loại sách ở trên đó, đa số cũng là những cuốn sách liên quan đến tâm lý và lý thuyết âm nhạc, mà trên bàn còn để cái đồng hồ bỏ túi cổ điển.

Thời buổi này, đồng hồ bỏ túi là loại đồng hồ hiếm gặp rồi, Cố Cẩn Ngôn thật sự không nhịn được tò mò mà mở ra nhìn một cái, liền thấy có tấm hình chụp chung kẹp ở trong đó, gương mặt khôi ngô của Cố Cẩn Ngôn, đột nhiên trở nên u ám hẳn.

Trong đồng hồ bỏ túi kẹp lấy tấm hình đó, hai người ở trong tấm hình đó rất thân thiết với nụ cười vui vẻ, chính là Diên Vĩ và Hoắc Thận!

Nếu không phải nhìn thấy tấm hình này, Cố Cẩn Ngôn cũng mém nữa quên đi có người con trai này đã từng xuất hiện qua!

Giờ đây nghĩ lại, người con trai này cũng có thể coi là một trong những tình địch của mình.

- Ấu trĩ!

Anh mắng một câu.

- Thời buổi này rồi, còn có người dùng cách ấu trĩ như vậy để giữ hình sao?

Dường như giọng nói của anh có chút bực bội không vui, sau đó, thái độ bất cần ném đồng hồ bỏ túi đó sang một bên.

Không thấy cho rảnh mắt!

Trong lúc đó, Cố Cẩn Ngôn phát hiện được dưới cái đồng hồ bỏ túi có một tờ giấy được gắp thành hình vuông, tờ giấy đó nhìn có vẻ cũ, dường như cũng có nhiều năm rồi, như là một loại giấy tờ gì đó.

Cố Cẩn Ngôn theo quán tính muốn mở tờ giấy đó ra xem là gì, nhưng không ngờ vừa mới đưa tay ra, cũng đúng lúc Diên Vĩ mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Cố Cẩn Ngôn lại thu bàn tay chưa kịp đụng vào tờ giấy cũ kĩ hình vuông đó về lại, nhưng anh đâu ngờ, tờ giấy trắng được gấp lại đó, chính là năm xưa Lý Mạn Giai đã ném cho Diên Vĩ cái thứ gọi là thư tình do ‘Cố Cẩn Ngôn viết cho cô’!

- Chú mau đi tắm đi! Tắm xong rồi đi ngủ.

Diên Vĩ vừa lau khô mái tóc ướt nhẹp của mình, vừa hối thúc anh.

Cố Cẩn Ngôn đứng yên tại chỗ, nhìn lấy cô không nhúc nhích gì.

Diên Vĩ sững người ra, mới ý thức được mà nhìn xuống chân của anh, đột nhiên nhớ lại năm xưa lúc chân của ba mình không được tiện, đa số đi tắm cũng đều do mẹ của mình ra tay giúp đỡ, vậy anh… …

- Anh… …không tiện sao?

Diên Vĩ hỏi.

Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn như lóe sáng lên, một lúc sau, không chút xấu hổ mà gật gật đầu, trả lời một tiếng:

- Đúng!

Đôi tay đang lau mái tóc của Diên Vĩ, bỗng cứng đơ lại, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải, cô bất giác cắn nhẹ môi mình, gương mặt có chút đỏ ứng lên, hỏi anh:

Chắc không phải chú muốn tôi tắm cho chú chứ? Vậy thì không cần. Cố Cẩn Ngôn lắc lắc đầu.

Diên Vĩ mới thấy nhẹ nhõm hẳn.

Em đứng ở một bên, giúp đỡ tôi được rồi. … … Diên Vĩ căng thẳng đến nỗi nuốt nước miếng, đôi mắt mở to ra nhìn anh.

Chú đang nói thật hả? Em nghĩ tôi giống nói giỡn sao? Trong tình trạng mất đi nửa cái chân, lại không có cây gậy, như vậy xem ra chỉ có cô là thích hợp làm cây gậy của anh mà thôi, như vậy đâu có phi lý lắm đâu.

Chỉ là Diên Vĩ không hề biết, thường ngày cho dù có một mình hay không có cây gậy, cũng có thể hoàn thành tốt những việc khác như thường lệ, ngược lại có cô ở đây thì chuyện gì cũng trở nên khó khăn và không thể.

- Nếu em chê tôi phiền phức thì thôi vậy, tôi sẽ tự nghĩ cách khác!

Cố Cẩn Ngôn nói xong, cà nhắc đi ra ngoài.

- … …Được rồi!

Cuối cùng Diên Vĩ cũng chào thua anh.

- … …Tôi sẽ giúp chú.

Cô phiền lòng ném cái khăn tắm trong tay lên ghế sofa.

- Chú đợi chút, tôi đi kiếm cái áo mưa trước… …

Áo mưa? Cố Cẩn Ngôn có chút cạn lời.

Mười mấy phút sau, ở trong phòng tắm, Cố Cẩn Ngôn đang đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước ấm cứ thế chảy lên cơ thể cường tráng của anh, mà lúc đó, kế bên anh còn có một đứa nhóc đứng đó, trên người còn mặc áo mưa nữa.

Cố Cẩn Ngôn nhìn bộ dạng này của cô, cảm thấy có chút mắc cười!

Cô mặc cái áo mưa màu vàng liền thân, từ đầu đến chân đều bịt đến kín mít cả người, trên đầu còn đội thêm cái nón, phía dưới chân càng lố hơn nữa, mang thêm đôi ủng.

Thân hình nhỏ nhắn của cô lúc đó chỉ đứng tới dưới nách anh thôi, đôi tay vịn lấy cơ thể cường tráng của anh, mặc cho nước cứ thể chảy lên người cô, cô vẫn đứng đó không dám nhúc nhích gì.

Còn đôi mắt đẹp đẽ của Diên Vĩ, từ lúc vào đây tới giờ đều nhắm lại thật chặt, không dám nhìn ngó xung quanh, dường như sợ bản thân sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn, cô nhỏ giọng hối thúc anh:

Cố Cẩn Ngôn, chú nhanh tay lên… … … …Rốt cuộc chú có xong chưa vậy? Tắm có một cái, mà lại lâu đến như vậy à? Cố Cẩn Ngôn không vui gõ lên đầu của cô.

- Chưa xong, tôi mới vào đây còn chưa đầy 5 phút nữa! Sao không chịu chịu khó chút nào hết vậy!

Mới có 5 phút thôi? Nhưng dường như Diên Vĩ cảm thấy bản thân đã vào đây hơn 50 phút rồi.

Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống nhìn cô bé mặc áo mưa, lúc đó đôi mắt của cô vẫn còn nhắm chặt lại, đôi lông mi cong vuốt của cô đang hướng xuống phía dưới, phía trên như đọng lại những giọt hơi nước ở đó, bộ dạng này cứ như tiên nữ xuất hiện trong hơi nước vậy, rất là mê người, đẹp đẽ.

Cố Cẩn Ngôn không nhịn được mà tiến về phía cô, nhẹ giọng trêu chọc cô nói:

- Em nhắm mắt chặt đến như vậy để làm gì chứ? Nếu em có muốn nhìn một hai lần gì đó, tôi cũng sẽ không nói gì đâu!

Ừ! Anh rộng lượng lắm, nhưng mà… …

- Ai thèm nhìn chứ!

Diên Vĩ nói xong quay mặt đi chỗ khác, không chịu mở mắt ra, cái miệng nhỏ lèm bèm trong họng nói:

- Có gì đâu mà nhìn chứ? Tôi không muốn bị nổi hột lẹo đâu!

Diên Vĩ nói xong, gương mặt cô vừa đỏ vừa nóng lên không khác gì trái cà chua vậy, không biết có phải tại xấu hổ, hay là chột dạ, hay tại nhiệt độ nóng của hơi nước khiến cô như vậy.

- Đuôi Nhỏ, cởi áo ra đi!

Đột nhiên Cố Cẩn Ngôn mở miệng đề nghị.

Diên Vĩ sợ đến nỗi mở con mắt ra, ngẩng đầu, gương mặt phòng bị nhìn anh, tay còn lại ôm lấy trước người mình.

Chú đừng có làm bậy! … … Cô thật sự coi anh là sói để phòng bị vậy!

Nước từ vòi sen chảy ra, lúc đó đã làm ướt đi gương mặt đẹp đẽ đang ửng đỏ của cô, vừa hay mái tóc lúc nãy được cô làm cho khô, giờ lại ướt đi một ít, dính bết lại trên mặt cô, có vài cọng tóc nhìn trông có vẻ rối bời.

Đôi mắt sâu thẵm của Cố Cẩn Ngôn như có ý cười xấu xa, ép lại gần cô rồi đưa tay ra, thuận thế nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực của cô.

- Mặc loại áo mưa rách rưới này có ích gì chứ? Lát nữa quần áo bên trong sẽ ướt hết cho coi.

Diên Vĩ cảm thấy, ánh mắt của anh nhìn cô dường như ngày càng nóng bổng và có ẩn ý hơn.

Diên Vĩ theo quán tính nhìn theo hướng mà ánh mắt của anh đang nhìn, những giọt nước đã theo gương mặt của cô không ngừng chảy xuống phía trong áo mưa, khiến cho chiếc áo thun trắng ướt đến thấy bên trong.

Đó giờ cô có thói quen sau khi tắm xong sẽ không mặc đồ lót, bị nước của vòi sen làm ướt như vậy, cô lúc này có thể gọi là quá tuyệt dịu!!

Chỉ trong tích tắc thôi, gương mặt Mộ Sở đỏ bừng lên, lây lan sang đến tận cổ nữa, cô hận không thể đẩy người đàn ông gây tội vạ này ra!

- Chú nhắm mắt lại, không được nhìn!

Diên Vĩ tự biết bản thân mình lúc này đây đã bị lộ hàng rồi!

Cái dạng nửa ẩn nửa hiện như vậy khiến cô cảm thấy xấu hổ chết đi được, cô theo bản năng lấy tay che mắt anh lại, cánh tay đưa ra đã bị Cố Cẩn Ngôn giữ lại, nắm chặt vào trong lòng bàn tay của anh.

- Xấu hổ gì chứ? Đâu phải chưa thấy qua đâu, nhìn thêm vài cái hay không nhìn nữa cũng có khác gì đâu!

Câu anh nói đúng là!!

- Chú, không biết xấu hổ hả!!

Diên Vĩ tức giận mắng anh một câu, liền lấy một tay còn lại che ngực mình lại, không cho anh nhìn bậy nữa.

Nếu bản thân không phải vì anh, cũng không bị làm cho ướt đến nông nỗi như vậy, anh thì tốt rồi, còn muốn chiếm tiện nghi của cô nữa.

Cố Cẩn Ngôn vốn dĩ không thèm quan tâm đến sự chống cự của Diên Vĩ, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó bá đạo cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi đỏ mỏng của cô.

Cái tay còn lại, kéo cái tay đang đặt trước ngực của cô ra.

Hai người đứng dưới vòi sen, mặc cho từng dòng nước ấm không ngừng chảy lên người họ, Cố Cẩn Ngôn tùy ý và nhiệt tình hôn lấy môi của cô.

Nụ hôn này khiến cho Diên Vĩ có chút bất ngờ, cô vùng vẫy đẩy người anh ra nhưng cũng vô dụng thôi, sức của người đàn ông này thật sự rất mạnh, cô đâu phải là đối thủ của anh.

Cuối cùng, Diên Vĩ cũng bất lực mặc lệ để anh làm gì làm.

Nước đã khiến hai người ướt sũng hết.

Một lúc lâu, Cố Cẩn Ngôn mới luyến tiếc buông Diên Vĩ ra, hơi thở của hai người có chút không ổn định, đôi tay to lớn của anh sờ lên gương mặt đỏ ứng của cô, ánh mắt của anh lọt vào đôi mắt long lanh nước của cô, liền nghe Cố Cẩn Ngôn khàn giọng nói:

- Nể mặt tối nay không còn sớm nên tôi tạm thời tha cho em… …

Nói xong, cúi đầu xuống, không kiềm lòng được mà lại hôn lên đôi môi đang đỏ sưng của Diên Vĩ lần nữa, sau đó vỗ nhẹ lên gương mặt đỏ bừng của cô.

- Đi ra ngoài đi, mau thay bộ đồ ướt này ra đã.

Lúc nãy Diên Vĩ mới định thần lại, cô bất giác liếm lấy đôi môi đỏ sưng của mình, dường như nơi đó vẫn còn phảng phất hương vị của anh, khiến tim cô đập nhanh vài nhịp… …

- Tôi ra ngoài rồi, còn chú thì sao?

Diên Vĩ không yên tâm nên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

- Em còn ở đây tôi mới không biết phải làm sao đó!

Trong cơ thể của Cố Cẩn Ngôn đã sớm cảm thấy nóng ran và ngứa ngáy khó chịu rồi.

Anh nói xong, buông Diên Vĩ ra, nhíu mày lại nhìn cô với ánh mắt đang nóng ran của mình.

Cho em 3 giây để ra khỏi đây, nếu không… … Nếu không thì sao chứ? Diên Vĩ nhướn mày lên hỏi anh, vẫn đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích.

Đôi tay nhỏ vẫn còn đặt trên vai của anh chưa chịu buông.

- Tôi vẫn là nên đợi chú tắm xong mới ra ngoài!

Diên Vĩ nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Đôi lông mi cong vuốt của cô, lại nhẹ nhàng hướng xuống bên dưới, khiến cho cô xinh đẹp vài phần, ánh đèn vàng trong phòng rọi xuống, khiến cho lớp áo của cô đang bị ướt nước lại càng trong suốt hơn, khiến cho người đang đứng nhìn có ý định muốn cắn vào đó.

Yết hầu gợi cảm của Cố Cẩn Ngôn nuốt khan một cái, anh lại không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng lần nữa.

Dường như Diên Vĩ theo bản năng của mình mà đẩy anh ra, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh:

Giờ tôi đã bị thiếu mất nửa cái chân rồi, em còn đẩy nữa chẳng may tôi bị té, em phải chịu trách nhiệm cả đời luôn nha! Chú… …giở thói vô lại! Bị Cố Cẩn Ngôn nói như vậy, Diên Vĩ tưởng thật nên không dám đẩy anh nữa!

Cố Cẩn Ngôn đắc ý cười cười, đột nhiên cảm thấy tuy bản thân bị mất đi nửa cái chân, nhưng cũng không phải là chuyện xấu gì.

Ít ra, lúc này đây có thể nhận được sự quan tâm của cô!

Cố Cẩn Ngôn tiến sát lại tai của cô, nhỏ giọng nói nhỏ với cô:

- Tôi đã bị bỏ đói rất lâu rồi… …

Gương mặt đang đỏ bừng của Diên Vĩ nay lại càng đỏ hơn nữa, đôi tay của cô đang làm thế phòng bị mà đặt trước ngực của Cố Cẩn Ngôn, cô thở dài một cái rồi phiền lòng nói với anh:

- Cố Cẩn Ngôn, chú… …mục đích chính của chú ở nhà tôi là gì vậy? Nếu là vì chuyện này, thì chú… …thật sự vô liêm sĩ lắm rồi đó!

Cố Cẩn Ngôn không hề có chút giấu giếm, cười nhẹ một cái.

- Đây chỉ là một trong những mục đích của tôi thôi!

Anh lại có thể trả lời thành thật như vậy ư!!

Quả nhiên! Đúng là vô liêm sĩ, không biết xấu hổ mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.