Hoắc Thận bước qua bước lại bên trong cục cảnh sát, không ngừng gọi điện thoại cầu cứu ba y Hoắc Xuyên:
Ba, việc ở đây nhất định ba phải giúp con ra mặt, chỉ lần này, được không? Coi như là con trai của ba cầu xin ba đi! Sau này bất kể là chuyện gì, con cũng nghe theo ba hết, được không? Cô ấy thật sự vô tội mà! Ba cũng không nhìn xem cô ấy là con cái nhà ai, cô ấy thiếu mấy đồng tiền lẻ đó sao? Vâng! Con thừa nhận, cô ấy lấy tiền của người ta, nhưng mà cô ấy thật sự không phải có tâm tư đó đâu, bác sĩ nói cô ấy là do tâm lý nên tạo thành như vậy, cô ấy bây giờ vẫn đang tích cực phối hợp trị liệu đó! chúng ta có phải là ngay cả một người bệnh mà cũng xem thường sao? Hoắc Thận do qua cấp bách, trực tiếp chống đối với ba y trong điện thoại.
Đầu của Diên Vĩ càng cuối thấp hơn nữa, dường như đều giấu đầu mình vào trong cổ áo.
Cô biết Hoắc Thận tuyệt đối không muốn đem chuyện của cô mà nói ra như vậy, nhưng mà, so với nói cô là một đưa trộm cắp, Hoắc Thận nguyện ý thừa nhận cô là một người bị bệnh! Chí ít, như vậy nghe ra cô trong sạch hơn một chút, không phải sao?
Diên Vĩ biết, lần này là do cô quá tùy hứng, mới dẫn đến sự phiền phức này cho Hoắc Thận, chỉ là, trái tim mong đợi đó của cô, càng ngày lạnh lẽo hơn.
Thất vọng, từng chút từng chút tích lũy vào bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696879/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.