Tiếng khóc thút thít khiến Cố Cẩn Ngôn nghe mà tim muốn tan nát theo.
Anh vội giơ tay lau nước mắt cho Diên Vĩ:
- Ngoan đừng khóc, khóc nữa thì mai hai mắt sẽ sưng phù lên như hai hột đào cho mà xem!
Diên Vĩ chun mũi hỏi anh:
- Ba mẹ đã đồng ý chuyện của chúng mình rồi à?
Cố Cẩn Ngôn nghiêm túc cân nhắc:
Chắc thế đấy! Sao lại là ‘chắc thế’ chứ? Diên Vĩ nghe đáp án qua quýt của anh mà thấy sốt cả ruột.
Cố Cẩn Ngôn nói:
- Ba của em cho là chờ em trưởng thành hơn, có nhận thức sâu sắc hơn thì sẽ không thèm tôi nữa!
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa choàng tay ôm siết lấy eo của Diên Vĩ, tay khác thì nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn mình:
- Nhưng đến lúc đó em đừng hòng thoát khỏi tay tôi!
Diên Vĩ ôm chặt lấy anh:
- Em sẽ không đi đâu hết! Cố Cẩn Ngôn, em sẽ theo anh cả đời luôn!
Cả đời, cả đời dài bao lâu chứ? Người ta cứ mở miệng ra thì đều hứa hẹn cả đời, nhưng mấy ai biết rằng một đời thật sự rất dài, cũng có biết bao biến số khiến người ta không thể lường trước được.
Cố Cẩn Ngôn ôm Diên Vĩ về phòng, nhét cô bé vào ổ chăn, dịch góc chăn kín lại cho cô rồi nói:
- Khuya lắm rồi, em ngủ đi.
Diên Vĩ vẫn ôm choàng lấy cổ anh, không chịu buông tay:
Thế anh thì sao? Anh ngủ ở đâu? Tôi về khách sạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696870/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.