Chuyện gì vậy? Mới ra ngoài một lát, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đi vẫn là bộ dạng ủ rũ buồn rầu, sao giờ về nhà, như thành người khác vậy, nụ cười trên môi sắp rộng đến vành tai luôn rồi đó!
Diên Vĩ vừa mới vào nhà, Mộ Sở đã phát hiện được gương mặt cô bé không giấu nỗi sự vui sướng.
- Không có! Có chuyện gì đâu!
Đương nhiên Diên Vĩ phủ nhận rồi.
- Đúng rồi, mẹ, liên quan đến việc chuyển trường, mẹ với ba đừng có lo cho con nữa, con không có tính chuyển trường đâu.
Mộ Sở nghe xong, gương mặt lúc đó nghiêm túc lại vài phần.
Đuôi Nhỏ, giờ tình trạng con như vậy, sao ba mẹ có thể yên tâm để con một mình ra ngoài học chứ? Mẹ, con đâu có một mình đâu, không phải có Cố Cẩn Ngôn chăm sóc con sao? Cho dù chú Cố có chăm sóc con, nhưng con cũng không phải là con ruột của anh ta, có rất nhiều chuyện, anh ta cũng không tiện dạy cho con được. Với lại, ba mẹ cũng hi vọng sau này có thể có nhiều thời gian ở bên con hơn, con có hiểu không? Mộ Sở đau lòng nắm lấy tay của con gái:
- Đuôi Nhỏ, con nói thật với mẹ đi, con ở thành phố C có xảy ra chuyện gì không vui không? Hay là con vẫn còn giận mẹ, giận mẹ năm đó đã đưa con một mình đến thành phố C, thế nên con mới… …
Mới xảy ra bệnh tâm lý như vậy.
Nhưng câu nói này, Mộ Sở sợ sẽ làm Diên Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696855/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.