Đôi mắt Cố Cẩn Ngôn tối lại, ôm chặt cô rồi trầm giọng nói:
- Sau này em phải ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu bệnh của em trị không được thì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Cùng lắm chúng ta không quan tâm gì hết, em cứ lấy đồ, còn tôi ở phía sau trả tiền cho em. Nếu không được thì tôi sẽ mua lại toàn bộ các công ty bách hóa trong thành phố này cho em! Như vậy được rồi chứ?
Diên Vỹ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, đa phần là vui mừng.
Trong lòng Tần Diên Vỹ rất vui, cô không hề che giấu điều đó mà cười tươi rói.
- Cố Cẩn Ngôn anh nói thật ư?
Cố Cẩn Ngôn vuốt trán cô đầy dịu dàng, anh nhướng mày hỏi:
- Sao tôi phải lừa em hửm?
Diên Vỹ không nhịn được cười hì hì, cô tựa trán lên trán Cố Cẩn Ngôn rồi nói:
- Em sợ anh xúi ba mẹ bắt em đi Mỹ nữa kìa...
Tim Cố Cẩn Ngôn rung lên, anh vừa nghĩ tới khả năng cô nhóc này sẽ rời xa mình thì ôm chặt lấy cô, trầm giọng đáp:
Sao tôi lại bắt em đi kia chứ? Chẳng phải anh ghét em cứ bám lấy anh sao? Diên Vỹ dịu giọng hỏi anh.
Cố Cẩn Ngôn nhéo cằm cô rồi dựa sát lại.
- Tôi nói ghét em khi nào hả?
Bây giờ hai người đang kề sát vào nhau, thậm chí Tần Diên Vỹ có thể ngửi thấy hương thơm nam tính quyến rũ trên người anh, kèm theo hơi thở nóng bỏng thoang thoảng trước mũi cô, khiến tim cô đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696850/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.