Tần Diên Vĩ kéo Hoắc Thận lên gác, vừa đi vừa nói với Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở còn dưới phòng khách:
- Ba mẹ cũng đi ngủ đi! Cứ giao anh ta cho con là được.
Hai người nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một lát rồi Tần Mộ Sở mới đáp:
Ừ, Đuôi Nhỏ nhớ chăm sóc khách nhé! Vâng, con biết rồi ạ! Lâu Tư Trầm lại nói với theo:
Con cũng mau về ngủ đi, nhớ chưa? ...Vâng ạ! Tần Diên Vĩ đáp qua loa, hiển nhiên cũng không rõ ràng lắm ý sâu xa của cha mình.
Rất nhanh sau đó hai người trên lầu đã biến mất sau khúc ngoặt hành lang.
Bên dưới, Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở vẫn còn đứng nhìn nhau, mãi sau cả hai vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
- ...Đây là sao?
Tần Mộ Sở không hiểu gì cả:
- Sao tự dưng đàn anh khóa trên lại tới nhà mình? Đây... coi như gặp mặt người lớn à?
Lâu Tư Trầm cau màu, lắc đầu bảo:
Anh thấy không giống lắm. Không giống gì cơ? Không giống một đôi à? Không giống! Người con gái mình thích chắc chắn không phải cậu ta, mà ngược lại anh thấy thằng nhóc này có vẻ rất quan tâm con mình đấy. Thế à? Tần Mộ Sở lại ngửa đầu nhìn tầng hai rồi cười nói:
- Em thấy Tiểu Hoắc cũng được lắm, trông đẹp trai mà cười lên đuôi mắt còn cong vút rất đáng yêu, em thích lắm! Với lại gia cảnh người ta cũng không tệ, đúng không nào?
Ấn tượng đầu tiên của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696796/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.