Anh ngồi xổm xuống trước mặt Diên Vỹ, lúc cầm lấy đôi chân trắng nõn lạnh buốt của cô, anh lập tức nhíu mày lại.
Động tác của Cố Cẩn Ngôn khiến cho Tần Diên Vỹ đang ngây người ra bỗng sực tỉnh lại. Lúc này cô nhận ra anh đang nắm lấy bàn chân của mình, cô lập tức cảm thấy xấu hố xen lẫn tức giận, cô đỏ cả mặt hất tay anh ra rồi nói:
- ... Tự con làm.
Cố Cẩn Ngôn lại chẳng để ý tới cô, anh vẫn mang dép vào chân cô.
Hai má Diên Vỹ nóng lên, cô nhỏ giọng cảm ơn anh.
- Con muốn bị cảm phải không?
Cố Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, hỏi cô với vẻ nghiêm túc.
Không có, mà con cũng không thấy lạnh. Lòng bàn chân đã lạnh thế này mà còn nói là không lạnh hả? Vẻ mặt Cố Cẩn Ngôn trở nên khó coi hơn vài phần.
Diên Vỹ rụt chân lại, chợt nói với anh:
- Con tính ngày mai trở về ký túc xá.
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm, mím môi lại.
Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn nhìn thế thì cảm thấy thấp thỏm, không yên. Cô hoảng hốt toan nói chuyện, bỗng anh bế thốc cô lên rồi đi thẳng vào nhà.
- Có chú ở đây, con đừng hòng đi đâu hết! Cho dù là ký túc xá thì cũng không được đi!
Thái độ của Cố Cẩn Ngôn rất bá đạo.
Vào ký túc xá ở? Ai biết được con bé đang nói thật hay nói đùa? Hơn nữa, sau khi dọn vào ký túc xá rồi, anh khó mà quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696767/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.