Cố Cẩn Ngôn bảo Lý tẩu đến nhà bếp nấu một chút trà gừng cho Diên Vĩ, anh ta thì ôm Diên Vĩ từ trong chăn lên, hướng về phòng của mình mà đi.
Bởi vì phòng của cô đều đã bị ướt do tóc cô làm, nếu mà tiếp tục ngủ ở đó nữa, cảm e là càng ngày càng nặng thểm.
Cố Cẩn Ngôn đặt Diên Vĩ lên chiếc giường lớn của mình, để cô ngồi dựa vào đầu giường, lại giúp cô quấn chạc hơn chăn bông trên người cô lại, mở máy sưởi trong phòng lên mức to nhất, cuối cùng từ trong phòng tắm lấy máy sấy tóc ra.
Anh ta ngồi kế bên Diên Vĩ, cánh tay dài đưa vòng qua vai của cô, để cô nằm vào trong lòng của mình, lúc này mới giúp cô sấy khô mái tóc ẩm ướt.
Không biết có phải là do uống thuốc, hay là do âm thanh ‘ phù phù phù’ của máy sấy tóc vang bên tai Diên Vĩ, mà cô mơ mơ hồ hồ, tỉnh lại từ trong mê man, không khí ấm áp phả vào gương mặt trẻ con của cô, xung quanh ngập tràn hương vị quen thuộc mà cô mê luyến, bao chặt lấy cô, có một phút giây nào đó, Diên Vĩ thậm chí nghĩ mình đang trong mơ nữa.
Nếu như không phải trong mơ, anh ta làm sao lại xuất hiện bên cạnh mình?
- Tỉnh rồi?
Cố Cẩn Ngôn tắt máy sấy trong tay mình lại, cuối thấp đầu, nhìn Diên Vĩ đang mở to đôi mắt trong lòng mình.
Trong đôi mắt của anh ta vẫn còn đầy vẻ đau lòng.
Con bé trong lòng mình lúc này, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, gương mặt trẻ con trắng bệch, không chút huyết sắc, mở to đôi mắt có chút ảm đạm thất thần, vòng tay của Cố Cẩn Ngôn cũng không tự chủ mà ôm cô chặt hơn một chút.
- Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
Cô Cẩn Ngôn thấp giọng mà hỏi cô.
Đôi mắt sâu đen, nhuốm lên một chút ưu sầu, nhìn chằm chằm vào cô:
- Tại sao lại hành hạ bản thân mình thành như vậy? Chú chẳng qua chỉ là không về nhà một đêm thôi mà...
Diên Vĩ mím chặt môi không nói chuyện, đôi mắt ngấng nước từ đầu đến cuối đều ẩn đỏ lên.
- Hửm?
Cố Cẩn Ngôn lại hỏi thêm một câu.
Diên Vĩ trong lòng của anh ta lật người một cái, khiếng cho mình vùi trong lòng của anh ta, hai cánh tay nhỏ quấn lấy vong eo của Cố Cẩn Ngôn.
Vài động tác nhỏ của cô, khiếng cho cái khăn tắm trên người cô rơi tuột xuống, ngực trắng ngần của cô cũng không chút che đậy mà lộ ra, thực ra, Cố Cẩn Ngôn nên đẩy cô ra ngay, nhưng nhìn thấy cặp mắt ngập nước của cô, anh ta lại không nỡ xuống tay, ngược lại còn ôm cô chặt vào lòng hơn, sau đó nghe thấy Diên Vĩ trong lòng mình, trách mắng anh một câu:
- Tại sao lại không nghe điện thoại của con...
Tim của Cố Cẩn Ngôn bị đâm đau một nhát, cánh tay ôm chặt lấy eo thon của cô, thấp giọng xin lỗi cô:
- Chú xin lỗi.
Cánh môi trắng bệch bị Diên Vĩ cắn chặt lấy, những giọt nước mắt như những hạt ngọc không ngừng mà rơi xuống, rơi lên ngực áo của Cố Cẩn Ngôn, ướt đẫm áo của hắn, thấm vào sâu trong da thịt của hắn, nóng hổi đến đau đớn.
Loại cảm giác đau đó, giống như lửa đang thiêu đốt vậy, trực tiếp bỏng đến trái tim của Cố Cẩn Ngôn, khiếng hắn ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau nhói.
- Đừng khóc nữa.
Hắn đưa tay qus, giúp cô lau đi nước mắt:
- Lúc trước con chẳng thích rơi lệ mà.
Tần Diên Vĩ cô thực sự không phải là một cô gái thích rơi lệ, nhưng đối với Cố Cẩn Ngôn mà nói, cô thực sự có một ma lực có thể ép nước mắt cô rơi xuống, rất rất dễ dàng mà khiếng cô rơi nước mắt.
Lời an ủi của anh, không những không khiếng Diên Vĩ ngừng khóc, ngược lại nước mắt càng rơi càng nhiều, Cố Cẩn Ngôn cũng có chút hoảng laojn, anh không biết bản thân mình nên nói gì để cho cô bé đừng khóc nữa, anh vỗ nhè nhẹ lưng cho Diên Vĩ, cằm chống lên đầu cô, thấp giọng nói:
- Chuyện tối hôm nay chú xin lỗi con, là chú không đúng, chú không nên không nghe điện thoại của con...
Kết quả, lời xin lỗi của anh ta, khiếng cho Diên Vĩ ở trong lòng khóc còn lợi hại hơn.
Đối với tiếng khóc của tiểu nha đầu này, Cố Cẩn Ngôn càng tay chân loạn choạng, nói thực thì, anh không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, nhất thời cũng không biết phải làm gì cho tốt, lúc này anh cũng không dám nói gì nữa, sợ là bản thân nói sai, sẽ khiếng cho cô khóc càng dữ hơn.
Anh chỉ ôm chặt Diên Vĩ trogn lòng, bàn tay lớn vỗ vỗ nhẹ lưng cho cô, an ủi cảm xúc của cô.
Khoảng cách của hai người, chỉ cách một lớn áo sơ mi mỏng trên người anh ta, Cố Cẩn Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt đột của con bé trong lòng mình dần trở lại, mà cái nơi mềm mại trước ngực của cô, càng dán dính chặt lên ngực của hắn, cảm giác mềm mại như bông đó, khiếng cho trái tim mẫn cảm của Cố Cẩn Ngôn, bất giác mà nóng lên, điên cuồng mà chạy một vòng rồi lại một vòng...
Mà loại cảm giác này, Tô Giải Ngữ căn bản không cho anh ta được!
Yết hầu gợi cảm của hắn khẽ động, khàn giọng mà dỗ Diên Vĩ trong lòng mình:
- Chúng ta mặc quần áo vào trước...
Nhưng Diên Vĩ vẫn vùi vào lòng của hắn, động cũng không chịu động, dường như không nghe thấy lời nói của hắn vậy.
- Đuôi Nhỏ?
Cố Cẩn Ngôn lại gọi cô một tiếng.
- Đầu choáng...
Ngôn ngoại chi ý*, cô chẳng muốn động đậy chút nào.
( * chỉ là ý đó, nhưng không có bất kì ý nào chỉ rõ ràng ra)
Cố Cẩn Ngôn cũng hết cách với con bé.
Cô không động, hắn cũng không dám động, sợ bản thân seddx động vào nơi mình không nên động phải trên người cô.
Đưa tay, sờ lên trán của cô, vẫn còn rất nóng.
Cố Cẩn Ngôn bất giác ôm cô chặt hơn, lại giúp chô kéo chăn gói chặt cô lại hơn, nếu như vậy có thể làm cô dễ chịu hơn, hắn cũng không ngại mà ngồi như vậy với tiểu nha đầu này cả một đêm.
Dù gì cô mắc bệnh như vậy, hắn cũng không thoát khỏi có liên quan.
- Rõ ràng biết là bên ngoài trời mưa lớn, tại sao còn đứng ở bên ngoài chờ chú?
Cố Cẩn Ngôn cuối đầu hỏi cô bé trong lòng mình.
Diên Vĩ đưa hai cánh tay trông trơn ra, vòng lên ôm chặt lấy cổ của anh, dường như sợ giây tiếp theo anh ta sẽ biến mất không thấy nữa vậy, cô áp mặt mình thật chặt lên ngực của anh ta, nghe được cả tiếng tim đập của anh ta:
- Con muốn chú về nhà, cũng chỉ có thể hành hạ bản thân đến bệnh đi, chú mới có khả năng quay về...
Tính tình Diên Vĩ thực chất rất giống với mẹ cô Tần Mộ Sở, một khi mà đã nhận định ai rồi, nhận định tình cảm đó rồi, cho dù là có vỡ đầu chảy máu, thương đến khắp thân thể, cũng sẽ không học quay đầu lại.
Lời của Diên Vĩ, khiếng cho Cố Cẩn Ngôn vừa giận vừa phiền, mà nhiều hơn là đau lòng, đáy mắt, phức tạp mà nhìn cô bé trong lòng mình, nhưng nhất thời lại không biết bây giờ phải làm gì mới là tốt nhất.
Anh rõ ràng biết được tâm tư của con bé, cũng rõ ràng biết được anh nên quyết đoán mà cự tuyệt, nhưng mà, nhìn bộ dạng như vậy của cô, an căn bản không mở miệng ra mà nói gì được, càng cũng không làm được việc bỏ mặc cô không quan tâm.
Không chút nghi ngờ gì, tiểu nha đầu nà chính là tử huyệt của Cố Cẩn Ngôn! Cô biết, bản thân anh mãi mãi không có cách nào bỏ mặc cô mà không lo, chỉ cần cô tự hành hạ bản thân một chút thôi, anh cũng bỏ vũ khí xuống hết mà đầu hàng với cô! Không cách nào khác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]