Một máy báy riêng chở Lâu Trọng Bách và Vương Khởi Lệ.
Ngoài ra còn có Trần Ngọc với Tô Thành Lý.
Bầu không khí torng khoang vô cùng ngượng ngập. Nếu không phải còn có nhân viên máy bay tới rót trà, bưng dĩa trái cây lên thì chắc mấy người ngồi đây cũng chẳng nói câu nào.
Nếu nòi rằng Lâu Tư Trầm không cố ý sắp xếp như thế thì thật khó tin.
Cuối cùng, Trần Ngọc lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Bà hỏi Vương Khởi Lệ:
- Tôi nghe Tư Trầm nói, mấy năm nay sức khỏe của bà Lâu không tốt, bây giờ bà đã đỡ hơn chưa?
Chẳng qua bà chỉ tán gẫu bình thường thôi, nhưng cũng đỡ hơn không nói cái gì.
Vương Khởi Lệ gật đầu, cười gượng đáp:
- Hia năm nay đã tốt hơn nhiều rồi.
Trần Ngọc cười nói:
Vậy là tốt rồi. Chúng ta khỏe mạnh thì bọn nó mới yên tâm, mà bọn nó yên tâm thì thân là trưởng bối, chúng ta cũng vui vẻ bà nhỉ. Ừm. Vương Khởi Lệ gật đầu đáp lời.
Trần Ngọc lén thúc cùi chỏ vào người chồng mình, bà mong ông có thể nói vài câu để làm dịu không khí.
Thật ra Tô Thành Lý có rất nhiều chuyện muốn nói với Vương Khởi Lệ nhưng vẫn chưa có dịp thích hợp. Ông sợ lần này không nói ra thì sau này khó có dịp nói ra được.
- Bà Lâu à...
Thái độ của Tô Thành Lý rất lịch sự, lại cực kỳ hờ hững. Ông nhìn thoáng qua Vương Khởi Lệ tới Lâu Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696689/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.