Hai bạt tay của Vương Khởi Lệ này không nhẹ chút nào, nếu Mộ Sở nói không đau thì đó khẳng định là giả, nhưng mà tâm trạng của cô thì lại tốt lên nhiều hơn, vừa mới đến ngay cả thở mạnh một hơi cô cũng không dám thở, nhưng lúc này ngồi bên trong căn nhà này cô nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt nhiều hơn rồi.
Lâu Tư Trầm giúp Mộ Sở bôi thuốc lên, thấy bộ dạng cô vẫn vui vẻ mà cười, hắn bất lực mà nói:
Cũng đã sưng thành như vậy rồi, còn cười nỗi nữa hã? Đau thì thật sự đau, nhưng mà, trâm trạng của em thật không tệ, đương nhiên phải cười ra rồi! Mộ Sở đưa gương mặt nhỏ của mình hướng về phía Lâu Tư Trầm bên đó mà chồm người qua, cong miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh:
- Mẹ của anh hình như là đồng ý chuyện của chúng ta rồi! Em dường như là không dám tin nữa.
Lâu Tư Trầm bị nụ cười ngây thơ của cô lây nhiễm qua rồi, nhịn không được mà cũng cười theo cô, đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán cô:
- Sau này có pahir là nên đổi cách gọi thành gọi mẹ rồi không.
- ... Có chút ngại ngùng đó.
Mộ Sở chủ yếu là sợ bản thân gọi rồi, nhưng mà người ta không thèm trả lời.
Vậy thì chắc chắn ngại ngùng rồi.
- Không vội, từ từ thôi.
Lâu Tư Trầm ở trên đôi môi đỏ của Mộ Sở mà in xuống một dấu hôn, rồi dịu dàng mà lướt qua cái má bị sưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696678/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.