Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện trước mắt Tần Mộ Sở.
Viên kim cương to như trứng cút, phản xạ tia nắng mặt trời nên càng rực rỡ chói mắt.
Tần Mộ Sở dáo dác nhìn xung quanh, không để Lâu Tư Trầm kịp có hành động gì khác đã vội vàng giật mạnh chiếc nhẫn rồi nhét ngay vào túi áo.
- ...
Lâu Tư Trầm ngây ngẩn nhìn cô.
Hắn vẫn chưa kịp cầu hôn mà! Cũng chưa tới màn quỳ xuống nữa!
Dù vừa rồi cô đã đồng ý nhưng hình thức vẫn phải đầy đủ chứ lại?
Không muốn quỳ cầu hôn à? Muốn! Tần Mộ Sở gật mạnh đầu:
Đợi lát về nhà rồi làm lại, ở đây nhiều người xem lắm! Kim cương to thế nhỡ có người muốn cướp thì làm thế nào? ... Thế nên cô là đang sợ người ta cướp mất kim cương của mình sao?
Lâu Tư Trầm vừa giận vừa buồn cười, cứng rắn lôi chiếc nhẫn từ trong túi áo của cô ra:
Ai dám cướp đồ của vợ Lâu Tư Trầm này chứ hả, không muốn sống nữa à?! ... Cũng đúng nhỉ!
Lúc này Tần Mộ Sở mới dám thả lỏng, để hắn thoải mái lôi nhẫn trong túi ra.
Lâu Tư Trầm quỳ một gối xuống trước mặt cô rồi cầm nhẫm giơ lên, sau đó nói:
Trước năm em ba mươi tuổi tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên em, nhưng sau khi em ba mươi thì dù là từng giây từng phút tôi cũng không muốn để lỡ nữa, thế nên em có đồng ý để tôi nhận thầu em cả đời không? Khụ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696674/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.