Tôi không thể nào đảm bảo với em được. Như ông nội Lư đã nói, loại thuốc đó có thể xóa đi ký ức sâu đậm nhất, khắc sâu trong trí nhớ của tôi chính là em...
Cho nên, một khi hắn mất trí nhớ thì có thể mất hết toàn bộ, hoặc chỉ quên mất cô!
Thật ra Lâu Tư Trầm chẳng muốn cái nào cả.
Hắn không muốn quên hết thảy mọi thứ, càng không muốn quên mất cô!
Còn Mộ Sở thì sao?
Cô sợ hắn sẽ mất hết kí ức, càng sợ hắn sẽ quên đi cô!
Cô cũng không dám nghĩ tới cảm giác bị hắn vứt bỏ.
Mộ Sở cắn môi, không nói tiếng nào.
Cô không biết phải nói gì nữa, tâm trạng lúc này của cô rất phức tạp.
Dẫu sao tác dụng phục của loại thuốc này rất mạnh. Nếu như chỉ mất ký ức còn đỡ, nhưng nếu bị bại liệt thì sao? Nếu hắn biến thành người thực vật thì sao đây? Tần Mộ Sở càng không dám nghĩ tới nó.
Lâu Tư Trầm nhận ra nỗi lo trong lòng Tần Mộ Sở, hắn nói:
Nếu em không muốn thì tôi không uống. Tôi đã nói tùy em quyết định mà. Sao lại không uống!! Tần Mộ Sở nghe Lâu Tư Trầm nói thế thì lập tức kích động, cô xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đương nhiên anh phải uống thuốc rồi, em cũng hy vọng anh uống nó, chúng ta phải tích cực chữa trị chứ! Nếu anh uống nó thì chúng ta vẫn còn hy vọng, nhưng nếu anh không uống thì chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696604/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.