- Em vẫn muốn đi tìm ông à?
Rõ ràng là Lương Cận Nghiêu không hiểu ý trong câu vừa rồi của Lư Viễn.
Anh lắc đầu, đáp:
Anh ra khỏi núi rồi về nhà mình đi! Em có ý gì? Lương Cận Nghiêu trợn trừng mắt nhìn anh:
Lại lên cơn gì thế. Anh đi đi! Lư Viễn nói xong quay người bỏ đi, giọng nói cũng lạnh như băng:
Đừng đi theo tôi nữa! ...Shit! Lương Cận Nghiêu hướng về phía bóng lưng anh chửi thề một câu.
Lư Viễn bỗng nhiên dừng bước.
Thấy thế sắc mặt Lương Cận Nghiêu rốt cuộc cũng dịu đi một chút.
Thế nhưng Lư Viễn lại quay người trở lại, vừa đi vừa cởi chiếc áo sơ mi trên người xuống rồi sau đó nhét nó vào tay gã, mắt cũng chẳng dám nhìn lên một cái:
- Chúng ta coi như một đao cắt đứt hoàn toàn đi, sau này anh đừng bao giờ tìm tôi nữa! Cả đời này tôi cũng không muốn phải gặp lại anh!
Lư Viễn lại ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
- Xin lỗi.
Sau đó anh cứ cúi đầu mà đi như thế.
Nhưng sao Lương Cận Nghiêu lại cho anh cơ hội chạy trốn được chứ.
Gã giơ tay kéo lại người đàn ông trước mặt:
- Em mẹ nó lại thiếu đòn phải không?
Vành mắt Lư Viễn đã đỏ bừng, anh quay đầu rồi gào thẳng vào mặt Lương Cận Nghiêu:
Anh đánh đi! Đánh chết tôi càng tốt! Tôi vốn không nên sống tiếp nữa rồi! Em con mẹ nó đang nói linh tinh gì thế! Lương Cận Nghiêu dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696598/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.