Anh không thích anh ta thật à?
Tần Mộ Sở bắt đầu bật mode hóng chuyện:
Nếu anh không thích anh ta thì lúc nãy sao không để em báo cảnh sát chứ? Chúng ta có thể kiện anh ta tội cưỡng bức mà! Kiện anh ta? Lư Viễn cười khổ:
- Lấy gì mà kiện? Dù nói đến tiền tài hay địa vị thì anh và anh ta cũng đều là một kẻ trên trời một người dưới đất! Anh ta là ai em biết không? Anh ta chính là cậu chủ nhà họ Lương đấy, dù không nói đến người nhà thì riêng bản thân anh ta đã là quân nhân mang quân hàm Đại tá rồi. Anh lấy gì mà liều mạng với người có quyền có thế như anh ta chứ?
Chuyện này...
Vả lại anh cũng sẽ không kiện anh ta. Tại sao? Dù anh rất ghét anh ta, thậm chí còn hận nữa. Nhưng... nói thế nào thì đó cũng là ân nhân cứu mạng của anh. Lư Viễn nói xong thì cuộn ống tay áo lên, để lộ những lỗ kim trên tay, anh nói:
Dù anh không nói chắc em cũng đoán ra đây là cái gì phải không? Vâng. Tần Mộ Sở gật đầu:
- Nếu chỉ tiêm truyền bình thường thì không có y tá nào làm như vậy cả, trước đây em cũng từng là bác sĩ.
Mắt Lư Viễn tối đi, anh nở một nụ cười chua xót:
- Anh nghiện thuốc đã hai năm, là heroin, trong một cuộc tụ tập bị bạn bè bày mưu làm hại...
Nói đến chuyện này vành mắt anh đã đỏ hoe:
- Lúc ấy anh không hề biết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-niem-hon-tinh/2696556/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.